NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 284

“Ơ hay, ta sợ cái gì chứ? Sao ta lại phải nghĩ ngợi phân vân như thế? Ta

đã thoát nạn rồi. Xong cả rồi. Trước kia thì còn cái cửa bỏ ngỏ để dĩ vãng có

thể lọt được vào cuộc sống hiện tại. Cái cửa ấy, giờ đã xây bịt lại rồi! Một

cách vĩnh viễn! Cái thằng Javert ấy, lâu nay nó làm ta lo lắng, nó theo dõi ta

khắp nơi, cái linh tính đáng sợ của nó hình như đã đoán được ra ta, mà đoán

được ra rồi chứ còn gì nữa! Cái tên chó săn đáng tởm ấy nó rình ta từng

bước, nay thì nó lạc hướng rồi, lo chạy theo con đường khác rồi, nó sẽ để

cho ta yên, nó đã nắm được tên Jean Valjean của nó rồi! Hình như nó lại

muốn bỏ nơi đây mà đi! Và cái chuyện này xảy ra ta có biết đâu! Ta có can

dự gì đến đó đâu! Nhưng mà này! Trong chuyện này có cái gì gọi là đáng

trách được không! Những người gặp ta chắc sẽ tưởng ta gặp nạn lớn! Chung

quy lại, nếu có ai gặp tai họa phen này thì chẳng phải lỗi ở ta chỗ nào cả.

Thôi thì cũng là tại trời cả. Có lẽ trời muốn như thế thật. Ta có quyền gì xáo

trộn việc trời đã xếp đặt? Ta cầu mong gì bây giờ? Tại sao ta cứ chực xen

vào việc này? Can dự gì đến ta đâu. Ơ hay! Ta không bằng lòng hay sao? Mà

ta đòi hỏi cái gì chứ? Cái mục đích lâu nay ta theo đuổi, cái điều hằng đêm ta

mơ ước, điều mà ta đem cầu nguyện với trời là sự an toàn, thì ta đạt được

rồi! Ý Chúa là như vậy. Ta còn làm gì trái nổi ý Chúa được. Mà tại sao ý

Chúa lại muốn như thế? Chính là để ta tiếp tục cái việc ta mới bắt đầu, để ta

làm điều thiện, để ta có thể một ngày kia nêu tấm gương sáng cho người

khác, để người ta thấy rằng kẻ đã biết hối quá, đã biết tu tỉnh thì cũng sẽ

được hưởng phần hạnh phúc! Thật lạ, ta không hiểu tại sao ban nãy ta không

dám vào nói hết câu chuyện với ông cha xứ đáng kính ấy, như một người

xưng tội. Chắc hỏi ý kiến ông, ông cũng sẽ trả lời như ta nghĩ thôi. Nhất định

rồi, cứ mặc cho công việc tiếp diễn! Để yên cho Chúa định đoạt".

Đó là lời ông tự nhủ. Lời nói vang lên từ tận đáy lòng khi ông cúi nhìn

xuống cái có thể gọi là vực thẳm của lòng ông. Sau đó ông đứng lên, đi bách

bộ trong phòng - thôi, đừng nghĩ đến việc đó nữa. Quyết định rồi mà! Nhưng

trong lòng vẫn không thấy vui.

Trái lại nữa. Người ta không sao ngăn trí óc trở lại với một ý nghĩ, cũng

như không sao ngăn sóng bể lui ra rồi lại xô trở vào bờ. Với người thủy thủ,

đó là thủy triều. Với kẻ có tội, đó là lòng hối hận. Chúa khuấy động linh hồn

con người cũng như làm cho đại dương nổi sóng vậy. Chỉ một lát sau, dù đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.