NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 305

ông phải mua chứ người ta biết ông là ai mà cho thuê. Nhưng làm gì có mà

mua với thuê; ông trả đến năm trăm francs, một nghìn cũng không có đâu.

— Làm thế nào bây giờ?

— Tôi bảo thật nhé! Tốt hơn hết là để tôi chữa cho ông cái bánh xe và

mai ông hãy đi.

— Mai thì chậm mất.

— Chà!

— Chứ không còn chuyến xe thư đi Arras à? Lúc nào nó qua đây?

— Tối mai. Hai chuyến xe thư đều chạy ban đêm cả, chuyến xuôi cũng

như chuyến ngược.

— Thế nào?

— Chữa một cái bánh xe mà phải những một ngày à?

— Một ngày mà phải làm cật lực cơ đấy.

— Nếu hai người thì sao?

— Có mười người cũng thế thôi.

— Hay là lấy dây thừng mà buộc nan hoa lại.

— Nan hoa thì được, Nhưng trục xe thì sao? Còn cái vành bánh cũng

chẳng ra sao nữa.

— Trong làng còn có ai cho thuê xe không?

Anh bồi ngựa và bác thợ chữa xe lắc đầu một lượt:

— Không.

Ông bỗng thấy trong lòng vui vẻ vô cùng.

Trong việc này hẳn là có trời run rủi. Trời đã làm gãy bánh xe để ông

phải dừng lại ở dọc đường. Sự việc xảy ra như có vẻ buộc ông đầu hàng,

nhưng ông không chịu. Ông vẫn cố hết sức để đi cho đến nơi. Ông đã thành

thực và cẩn thận tìm hết phương này đến phương khác. Ông không quản rét

mướt, nhọc mệt và tốn kém. Không có điều gì để ông tự chê trách được

mình. Không đi được xa hơn nữa có phải là ở tại ông đâu. Ông không có tội

lỗi gì hết, lương tâm ông có muốn như thế đâu, đó là tại lòng trời. Ông thở

đánh phào một cái. Từ hôm ông tiếp chuyện Javert, lần này là lần đầu ông

thấy mình thật khoan khoái và nhẹ nhàng.

Cái bàn tay bóp ngặt trái tim ông gần một ngày một đêm nay, bây giờ

hình như ông mới thấy nó chịu buông ra. Ông thấy Chúa như đã đứng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.