— Ông không phải là người tỉnh này à? Vậy ông theo tôi, tôi cũng đi về
phía tòa án đấy, chỗ tỉnh đường mà. Hiện nay tòa án đang sửa chữa, chỗ xử
án tạm đặt ở tỉnh đường đây.
— Phiên Tòa Đại Hình cũng xử ở đấy à?
— Tất nhiên. Đây này, tỉnh đường ngày nay nguyên là dinh Giám Mục
trước thời Cách Mạng đó. Rồi năm 1872 ông Conzié làm Giám Mục có cho
xây thêm một phòng khá rộng. Nay phiên tòa lập ở đó.
Đi nửa đường, người ấy lại nói thêm:
— Nếu ông muốn xem thì hơi muộn. Thường thì các phiên toàn tan từ sáu
giờ kia.
Lúc đến chỗ công viên, người ấy trỏ cho ông bốn cửa sổ dài còn sáng đèn
ở mặt trước một ngôi nhà to lù lù trong bóng tối.
— May cho ông, vừa đến kịp. Ông có trông thấy bốn cái cửa sổ sáng kia
không? Chỗ Tòa Đại Hình đấy. Còn đèn sáng, tất là chưa xử xong. Có lẽ
việc kéo dài nên tòa họp cả phiên tối. Ông cần biết việc ấy sao? Có phải là
một vụ đại hình không? Ông đến làm chứng à?
— Tôi không có việc gì ở phiên tòa cả. Tôi cần gặp ông luật sư.
— Thế thì lại khác. Kia, cửa tòa kia. Người lính gác ở đấy. Ông cứ đi lối
cầu thang lớn.
Ông làm y theo lời người hàng phố chỉ dẫn. Một lúc sau, ông bước vào
một phòng rất đông người. Đây đó từng nhóm luật sư mặc áo dài đứng lẫn
vào đám đông, đang thì thào với nhau. Cái cảnh những người mặc áo dài đen
tụm năm tụm ba ở ngoài phòng án để to nhỏ với nhau vẫn làm cho người ta
se lòng lại. Những lời họ nói chẳng mấy khi là những lời nhân từ và thương
xót. Thường chỉ là những câu kết án nghĩ trước. Ai đang mơ màng qua đó,
cũng tưởng đây là những tổ ong ghê rợn, chứa những bầy ma quái vo ve
đang cùng nhau dựng nên đủ mọi kiến trúc tăm tối. Căn buồng rộng chỉ có
một ngọn đèn. Trước kia đây là cái phòng đợi trong Tòa Giám Mục; nay
dùng làm chỗ tẠchỗ tạm nghỉ. Một cái cửa lớn hai cánh đóng chặt ngăn với
phòng xử án.
Trong phòng ánh sáng mập mờ, nên ông không ngần ngại hỏi ngay một
luật sư mới vừa bắt gặp:
— Thưa ông, xử đến đâu rồi?