đi có mấy ngọn đèn tù mù như đèn trong phòng người ốm. Đó là lối ông vừa
qua để vào phòng. Ông vừa thở vừa nghe đằng trước đằng sau không có một
tiếng động; ông vụt chạy trốn như có người đuổi theo. Qua khỏi mấy chỗ rẽ,
ông lại nghe ngóng nữa. Chung quanh vẫn yên lặng và tối mù. Ông mệt thở
không ra hơi, lảo đảo phải dựa vào tường. Đá tường lạnh ngắt, mồ hôi trên
trán cũng lạnh ngắt, ông rùng mình đứng thẳng người lên. Ông đứng một
mình trong bóng tối. Người ông run lên vì rét có lẽ cũng vì cớ khác nữa. Ông
lại suy nghĩ. Đã nghĩ cả đêm, lại nghĩ cả ngày, trong lòng chỉ nghe có một
tiếng kêu: “Than ôi!”
Mười lăm phút qua. Sau cùng ông cúi đầu xuống, thở dài não ruột, buông
thõng hai tay xuống và đi trở lại, ông đi rất chậm, bước đi quá mệt nhọc,
chẳng khác nào có người đuổi theo ông và bắt ông lại. Ông trở vào phòng
hội nghị. Vật trông thấy trước nhất là cái núm cửa phòng xử án. Cái núm cửa
bằng đồng tròn tròn nhẵn nhụi, bóng loáng trông như một ngôi sao ghê rợn.
Ông nhìn vào núm cửa trông chẳng khác gì con cừu đang nhìn vào mắt hổ.
Mắt ông không rời khỏi nắm cửa. Chốc chốc ông lại bước lên một bước, tiến
đến gần cánh cửa. Giá ông tỉnh táo để ý, chắc đã nghe như có tiếng ồn ào lộn
xộn từ phòng bên vẳng sang. Bỗng nhiên không hiểu vì sao, ông đã đứng
ngay bên cửa. Ông đưa bàn tay run rẩy xiết cứng núm cửa. Cửa mở.
Ông đã ở trong phòng xử án.