— Thưa y sĩ, xin ông tha lỗi cho tôi. Tôi thành thực mong ông thứ lỗi cho
tôi. Trước kia có bao giờ tôi dám nói như thế đâu. Đắng cay nhiều quá rồi,
nên có đôi khi tôi nói càn mà không biết mình đã nói gì. Tôi hiểu rồi, ông sợ
tôi xúc động quá chứ gì. Tôi đợi đến bao giờ cũng được, nhưng tôi xin thề
với ông là có được gặp mặt con tôi thì tôi cũng không làm sao đâu. Tôi đã
trông thấy cháu rồi. Từ chiều tối hôm qua tới giờ, tôi không rời mắt nhìn
theo nó. Ông ạ, giá có mang cháu đến cho tôi bây giờ, tôi cũng chỉ nhẹ
nhàng hỏi chuyện cháu thôi. Có gì đâu. Đã cất công đến tận Montfermeil đón
cháu về cho tôi thì lẽ tất nhiên là tôi muốn được gặp nó ngay chứ sao? Tôi
không nổi nóng đâu. Tôi biết là tôi sắp được sung sướng lắm. Cả đêm tôi mơ
thấy những bóng trắng và những người mỉm cười với tôi. Khi nào y sĩ muốn
dẫn con Cosette đến cho tôi gặp cũng được. Tôi không còn sốt nữa, tôi khỏi
rồi cơ mà. Tôi cảm thấy trong mình chẳng còn bệnh tật gì nữa, nhưng tôi vẫn
cứ phải làm như tôi còn ốm và phải nằm yên để chiều lòng các bà xơ ở đây.
Bao giờ các bà ấy thấy tôi thật yên tĩnh, các bà chắc sẽ bảo: Cho đứa bé vào
với mẹ nó được rồi.
Ông Madeleine ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường. Fantine quay mặt
về phía ông. Rõ ràng là chị cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh và “ngoan ngoãn”
như chị nói, để cho mọi người thấy rằng chị đã bình tĩnh rồi thì không còn
làm khó dễ nữa mà cho chị được gặp mặt con. Trong lúc ốm yếu người ta
thường sinh ra trẻ con như thế. Chị muốn cố gắng nằm yên nhưng không
khỏi hỏi ông Madeleine hàng trăm câu hỏi.
— Thế nào, ông Thị Trưởng đi đường có được bình yên không? Thực là
nhân đức quá, cái việc ông đi đón cháu về cho tôi, ông Thị Trưởng ạ. Xin
ông cho tôi biết qua cháu nó thế nào? Cháu đi đường có mệt lắm không? Tội
nghiệp! Chắc cháu chả nhận ra được tôi đâu. Đã bao lâu rồi còn gì! Khốn
nạn, chắc cháu quên rồi! Trẻ em chóng quên lắm. Như loài chim ấy. Nay
thấy thế này, mai thấy thế khác, chẳng lưu tâm đến một cái gì. Quần áo cháu
có đủ mặc không? Cánh Thénardier có tắm rửa cho cháu sạch sẽ không? Chả
biết họ cho ăn uống ra sao? Chao ôi! Trong cảnh bần hàn, mỗi khi tôi nghĩ
đến những điều ấy thì lòng tôi đau như xé ông ạ! Giờ thì hết rồi. Tôi sung
sướng quá! Trời ơi! Tôi muốn thấy con tôi quá! Ông Thị Trưởng ơi! Ông
thấy cháu nó có xinh không? Nó trông xinh lắm có phải không ông? Đi