Thế là, chủ nhật, xem lễ xong, hết thảy dân làng, đàn ông, đàn bà, trẻ con
kéo đến ruộng con người đáng thương nọ, gặt hái hộ và mang cả thóc lẫn
rơm rạ về tận nhà”. Gặp những gia đình chia rẽ vì chuyện tiền bạc và gia tài,
ông bảo: “Hãy trông dân vùng núi Devoluy, một vùng hoang dại đến nỗi
năm mươi năm không nghe họa mi hót một lần. Thế mà, bố chết, con trai
liền đi tứ phương tìm kế sinh nhai, còn của cải thì nhường lại cho con gái để
con gái dễ kiếm chồng”. Ở các tổng ưa kiện tụng, có nhiều tá điền suy sụp vì
chạy theo các thứ đơn từ, ông nói: “Hãy xem nông dân thung lũng Queyras,
họ rất thuần hậu. Họ có ba nghìn người ở đó. Trời! Cứ như một nước Cộng
Hòa nho nhỏ. Họ chẳng hề biết đến thẩm phán, mõ tòa là gì. Mọi việc, xã
trưởng làm tất. Ông phân bổ thuế khóa từng nhà theo lương tâm mình, giải
quyết không các vụ tranh chấp, chia hộ gia tài không lấy công, xử án không
lấy án phí và mọi người nghe theo vì ông ta là một người công minh sống
giữa những con người chất phác”. Đến những làng không thấy có thầy học,
ông cũng kể đến dân vùng Queyras: “Bà con có biết họ làm như thế nào
không? Thường một xóm mươi lăm nóc nhà thì không nuôi nổi một thầy
học, cho nên họ có những thầy giáo do cả xứ đài thọ, các thầy giáo đó đi hết
xóm này đến xóm nọ, một tuần nơi này, mươi ngày nơi kia, đến đâu dạy đó.
Các ông giáo hay đến các phiên chợ, tôi gặp họ ở đấy. Thấy họ dắt bút lông
ngỗng trên băng mũ thì nhận ra ngay. Ai chỉ dạy đọc thì một lông, ai dạy đọc
dạy tính thì hai lông, ai dạy đọc dạy tính dạy cả La Tinh nữa thì ba lông.
Những vị đó là những nhà đại thông thái. Còn dốt nát thì xấu hổ biết bao
nhiêu! Bà con ta nên làm như người Queyras”.
Ông nói chuyện như vậy, nghiêm túc và chân tình, thiếu ví dụ sống thì
dùng ngụ ngôn, đi thẳng vào đích, ít lời mà nhiều hình ảnh: Đó là lối hùng
biện của Chúa Jésus Christ, đầy tin tưởng và sức thuyết phục.