NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 553

ở đây và nhà này là nhà bác đưa tôi vào làm, chứ còn người nào, nhà nào

nữa! Mà thật vậy ư? Bác không nhận ra tôi thật ư?

— Không. Còn ông thì tại sao mà ông biết tôi?

— Bác đã cứu sống tôi.

Ông già ngoái đầu, ánh trăng soi rõ sống mặt. Valjean nhận ra ông già

Fauchelevent.

— Ô hay! Bác đấy ư? Ờ phải, tôi nhận ra bác rồi.

— Quý hóa chưa! - Ông già nói có vẻ trách móc.

— Thế bác làm gì ở đây?

— Thì đấy! Tôi che dưa bở.

Quả vậy, ông Fauchelevent đương lấy tranh rạ đậy lên mấy luống dưa. Từ

lúc ra vườn dưa đến giờ, ông đã trải được một số tranh rồi. Những cử động lạ

lùng Valjean đã trông thấy, chính là công việc che dưa.

Ông Fauchelevent nói tiếp:

— Tôi tự bảo, trăng sáng thế này chắc là sắp rét giá, dưa sẽ bị lạnh, dễ ta

phải mang áo ra cho chúng.

Ông Fauchelevent vừa nhìn Valjean vừa cười hà hà nói tiếp:

— Gặp phải bác, chắc bác cũng làm thế thôi! Nhưng bác làm thế nào mà

vào được đây?

Thấy ông già Fauchelevent biết mình, dù là chỉ biết với cái tên

Madeleine, Jean Valjean cũng trở nên dè dặt thận trọng. Ông hỏi han ông già

dồn dập. Vai trò thay đổi, chính người khách lạ lại chất vấn chủ nhân:

— Bác đeo cái nhạc gì ở đầu gối thế?

— Nhạc này ư? Ấy, để cho họ biết mà tránh tôi.

— Thế nào? Để cho họ tránh bác?

Ông Fauchelevent nheo mắt một cách khó tả:

— Ấy! Ở trong nhà này chỉ có đàn bà, phần nhiều là thiếu nữ. Hình như

họ cho là gặp tôi là nguy hiểm thế nào ấy. Cho nên tôi phải đeo cái nhạc này

để báo hiệu cho họ biết, nghe tôi đến thì họ lẩn tránh đi.

— Nhà này là nhà gì?

— Ô hay! Bác biết lắm chứ.

— Không, tôi không biết.

— Bác giới thiệu cho tôi đến đây coi vườn mà lị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.