NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 554

— Bác cứ coi như là tôi chưa biết gì hết và trả lời cho tôi.

— Thế thì đây là nhà tu kín Petit Picpus.

Valjean lần hồi nhớ lại việc cũ. Sự tình cờ, nghĩa là bàn tay Chúa đã ném

ông vào chính cái tu viện mà hai năm trước, ông đã giới thiệu lão

Fauchelevent vào làm, sau khi lão này trở nên tàn tật vì xe kẹp. Ông lẩm

nhẩm như nói một mình:

— Tu viện Petit Picpus!

— Mà này, bác Madeleine, bác làm thế quái nào mà vào được tu viện

này? Bác thì là bậc thánh đấy, nhưng bác vẫn là đàn ông, mà đàn ông thì

không được vào đây.

— Chứ còn bác thì sao?

— Chỉ có mình tôi đặc cách.

— Thế mà tôi cứ phải ở lại trong này đấy!

— Ôi trời! - Fauchelevent kêu.

Jean Valjean nhích lại một bên ông già, nghiêm trang bảo:

— Ông Fauchelevent, tôi đã cứu ông.

— Ấy tôi nhớ ra chuyện ấy trước bác kia.

— Ngày nay ông có thể cứu tôi cũng như tôi đã cứu ông ngày trước.

Ông Fauchelevent đưa hai bàn tay nhăn nheo nắm lấy bàn tay rắn chắc

của Valjean, nghẹn ngào không nói. Mãi sau, ông mới kêu:

— Ôi! Tôi mà báo bổ được phần nào thì quả thật là ơn Chúa. Tôi cứu

được ông ư, ông Thị Trưởng? Nếu thế thì ông cứ sai bảo lão già này đi. - Nét

mặt ông Fauchelevent trở nên rạng rỡ lạ thường. Ông hỏi, - Bác định khiến

tôi làm gì đây?

— Tôi sẽ nói kỹ. Hiện giờ thì tôi muốn biết bác có một căn buồng không?

— Tôi có một cái nhà nhỏ trơ trọi ở đầu kia, trong hốc khuất đằng sau cái

nhà đổ nát ấy. Nhà có ba buồng.

Thật vậy, cái nhà nhỏ này khuất sau cái nhà cũ kỹ kia, không ai trông

thấy. Vì thế Valjean không biết có nó.

— Tốt lắm. Bây giờ tôi nhờ bác hai việc.

— Việc gì, ông Thị Trưởng?

— Thứ nhất, bác không nói gì với ai hết về tung tích của tôi. Thứ hai là

bác cũng đừng tìm hiểu gì thêm về tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.