NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 558

Thénardier đáp: Một phú ông. Tôi có xem giấy thông hành của ông ấy. Tôi

nhớ như tên là Guillaume Lambert.

Lambert là một cái tên hiền lành. Javert yên tâm trở về Paris. Hắn tự bảo:

— Thằng cha Jean Valjean ấy đã chết đứt đi rồi. Mình quả là ngớ ngẩn.

Hắn lại quên câu chuyện. Vào tháng ba năm 1824, một hôm hắn nghe nói

đến một nhân vật kỳ quặc. Nhân vật ấy ở trong giáo khu Saint Médard.

Người ta gọi hắn là “người ăn mày hay bố thí”. Họ nói hắn sống về lợi tức

công thải. Không ai biết tên hắn, hắn ở một mình với một con bé tám tuổi,

con này cũng chỉ biết một điều là nguyên từ Montfermeil đến. Montfermeil!

Cái tên này vẫn lởn vởn trong trí óc Javert và làm cho hắn vểnh tai cảnh

giác. Một người hành khất già kiêm mật thám, nguyên là lao công trong nhà

thờ thường xin tiền của nhân vật ấy, cho Javert biết thêm một vài chi tiết.

Người ấy bảo cái nhân vật này khó lại gần lắm, tối đến hắn mới ra phố. Hắn

không nói chuyện với ai, trừ một đôi khi trao đổi với người nghèo đói.

Không ai bắt chuyện với hắn được. Hắn mặc một chiếc áo khoác vàng xấu xí

nhưng đáng giá mấy triệu vì khâu đầy giấy bạc. Chi tiết này làm cho Javert

hết sức chú ý. Muốn cho nhân vật kỳ quái ấy khỏi kinh sợ để xem cho rõ

mặt, một hôm Javert mượn bộ đồ rách của ông hành khất già mặc vào mình,

ngồi thay vào chỗ ông. Ở chỗ ấy, lão hành khất già kiêm mật thám đêm đêm

vẫn tụng và nom dòm những người qua lại.

Đúng như dự đoán, nhân vật khả nghi đến gần Javert và bố thí cho hắn.

Lúc ấy Javert ngẩng lên: Jean Valjean nhận ra Javert, giật mình. Javert cũng

giật mình vì nhận ra Jean Valjean. Nhưng Javert nghĩ rằng mình có thể nhận

lầm. Cái tin Jean Valjean chết đã chính thức kia mà. Javert là người thận

trọng, khi còn nghi ngại, Javert chẳng bắt ai.

Hắn theo con mồi cho đến nhà Gorbeau. Hắn gợi chuyện với bà già nấu

ăn cho Valjean. Bà già cũng bảo là chiếc áo khoác có khâu bạc triệu và kể

luôn câu chuyện cái giấy bạc một nghìn francs chính mắt mụ đã nhìn thấy,

tay mụ cũng đã mó vào. Javert thuê gian buồng bên cạnh và ngay tối ấy hắn

dọn đến. Hắn nghiêng tai bên cửa Valjean để chờ nghe giọng nói của ông.

Nhưng qua lỗ khóa, Valjean trông thấy ánh đèn của hắn, cho nên không nói

một tiếng. Javert chờ hoài công.

Ngày hôm sau, Valjean dọn đi. Nhưng tiếng rơi của đồng năm francs làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.