NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 643

— Hai thước.

— Nhà xác là thế nào?

— Đấy là một buồng ở tầng nền, có một cửa sổ trông ra vườn, căng lưới

sắt, muốn đóng cửa phải đứng phía ngoài mà đóng; và có hai cửa ra vào, một

thông với nhà tu, một thông ra nhà thờ.

— Nhà thờ nào?

— Nhà thờ ngoài phố đấy, nhà thờ chung của dân.

— Bác có chìa khóa hai cửa ấy không?

— Không. Tôi chỉ giữ chìa khóa cửa vào nhà tu; còn chìa khóa cửa kia thì

bác gác giữ.

— Lúc nào thì bác gác mở cửa?

— Chỉ mở một lần cho phu đòn vào khiêng quan tài xong lại đóng ngay.

— Ai đóng quan tài?

— Tôi.

— Ai phủ khăn liệm?

— Tôi.

— Chỉ có một mình bác?

— Phải, ngoài tôi và ông y sĩ của Sở Cảnh Sát không người đàn ông nào

được vào buồng ấy. Trên tường, có viết hẳn hoi như thế.

— Đêm nay, lúc nhà tu ngủ cả, bác có cách nào giấu tôi vào buồng ấy

được không?

— Không, nhưng có một cái kho hẹp thông với nhà xác, để dụng cụ chôn

cất; có thể giấu bác ở đấy được. Tôi giữ kho ấy, lại có chìa khóa.

— Mấy giờ mai xe tang đến đưa quan tài đi?

— Độ ba giờ chiều. Chôn ở nghĩa địa Vaugirard, lúc sẩm tối. Cũng khá

xa.

— Tôi sẽ trốn trong buồng kho suốt đêm nay và buổi sáng sớm. Còn ăn

uống thì thế nào. Bị đói mất.

— Tôi sẽ mang cái ăn đến cho bác.

— Thế là đến hai giờ trưa, bác đến đóng quan tài của tôi lại.

Fauchelevent lùi lại một bước, bẻ khúc tay kêu răng rắc.

— Không làm thế được.

— Có gì đâu, cứ việc cầm búa mà nện cho đinh ăn phập vào tấm ván mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.