— Hai thước.
— Nhà xác là thế nào?
— Đấy là một buồng ở tầng nền, có một cửa sổ trông ra vườn, căng lưới
sắt, muốn đóng cửa phải đứng phía ngoài mà đóng; và có hai cửa ra vào, một
thông với nhà tu, một thông ra nhà thờ.
— Nhà thờ nào?
— Nhà thờ ngoài phố đấy, nhà thờ chung của dân.
— Bác có chìa khóa hai cửa ấy không?
— Không. Tôi chỉ giữ chìa khóa cửa vào nhà tu; còn chìa khóa cửa kia thì
bác gác giữ.
— Lúc nào thì bác gác mở cửa?
— Chỉ mở một lần cho phu đòn vào khiêng quan tài xong lại đóng ngay.
— Ai đóng quan tài?
— Tôi.
— Ai phủ khăn liệm?
— Tôi.
— Chỉ có một mình bác?
— Phải, ngoài tôi và ông y sĩ của Sở Cảnh Sát không người đàn ông nào
được vào buồng ấy. Trên tường, có viết hẳn hoi như thế.
— Đêm nay, lúc nhà tu ngủ cả, bác có cách nào giấu tôi vào buồng ấy
được không?
— Không, nhưng có một cái kho hẹp thông với nhà xác, để dụng cụ chôn
cất; có thể giấu bác ở đấy được. Tôi giữ kho ấy, lại có chìa khóa.
— Mấy giờ mai xe tang đến đưa quan tài đi?
— Độ ba giờ chiều. Chôn ở nghĩa địa Vaugirard, lúc sẩm tối. Cũng khá
xa.
— Tôi sẽ trốn trong buồng kho suốt đêm nay và buổi sáng sớm. Còn ăn
uống thì thế nào. Bị đói mất.
— Tôi sẽ mang cái ăn đến cho bác.
— Thế là đến hai giờ trưa, bác đến đóng quan tài của tôi lại.
Fauchelevent lùi lại một bước, bẻ khúc tay kêu răng rắc.
— Không làm thế được.
— Có gì đâu, cứ việc cầm búa mà nện cho đinh ăn phập vào tấm ván mà!