VI
THOÁNG BÓNG MỤ MAGNON VÀ HAI ĐỨA TRẺ
Lão Gillenormand khi có gì buồn bực là phát khùng, khi thất vọng thì lão
điên tiết lên. Đầu óc lão đầy thành kiến và lão lại rất tự do bừa bãi. Một điều
lão thích nhất là làm ra vẻ ta đây vẫn trẻ trai tình tứ và lão muốn mọi người
tin như vậy. Lão bảo thế mới là “lừng danh công tử”; cái “lừng danh công
tử” ấy cũng lắm lúc làm cho lão mang vạ một cách kỳ khôi. Một hôm người
ta vứt vào nhà lão một cái giỏ như giỏ hến, đựng một đứa con trai sơ sinh,
khóc oai oái và bọc chặt tã lót mà một mụ người ở bị lão đuổi sáu tháng
trước đổ cho là con lão. Lão Gillenormand lúc bấy giờ đã chẵn tám mươi tư
tuổi. Mọi người xung quanh lấy làm bất bình và la lối: “Cái con mụ quạ mổ
ấy đánh lừa ai được chứ? Sao nó lại táo bạo thế, lại dám vu oan giá họa đểu
giả như thế?" Lão Gillenormand không tỏ vẻ khoái chí và bảo mọi người:
“Gì kia chứ? Có gì lạ? Các người ngạc nhiên? Y như những kẻ ngu độn.
Công Tước Angoulême, con hoang của Hoàng Đế Charles IX, tám mươi lăm
tuổi còn cưới một cô ả mười tám; ngài Virginal tức Hầu Tước D’Alluye, anh
em của đức Giáo Chủ De Sourdis, Tổng Giám Mục xứ Bordeaux, tám mươi
ba tuổi, ngủ với con thị tỳ của bà Chánh Án Jacquin, còn sinh được một đứa
con trai thật kháu khỉnh và Viện Trưởng Tabaraud, một vĩ nhân của thời đại,
ra đời khi thân phụ ông đã tám mươi bảy tuổi. Những chuyện như vậy có gì
là lạ. Còn chuyện trong Kinh Thánh nữa. Nhưng về cái ông nhỏ này thì nó
không phải là con ta. Tuy vậy cũng phải trông nom cho nó. Không phải lỗi
tại nó”. Lão giải quyết một cách thật dễ dàng kẻ cả. Nhưng mụ Magnon năm
sau lại gửi đến cho lão một đứa con trai nữa. Lần này lão mới chịu thua. Lão
cho đem trả mụ Magnon hai đứa trẻ và hứa gửi cho chúng mỗi tháng tám
mươi francs với điều kiện là mụ Magnon không được làm như thế nữa. Lão
còn dặn thêm: “Ta muốn mẹ chúng nó phải trông nom chúng nó cẩn thận,
thỉnh thoảng ta sẽ đến thăm chúng”. Và lão đến thăm hai đứa trẻ thật.
Lão có một ông em, làm Linh Mục giữ chức giám đốc trường Đại Học
Poitiers và chết năm bảy mươi chín tuổi. Lão bảo: “Em tôi mất sớm". Người
em lão là một anh hà tiện, nhưng vì làm Linh Mục, hắn thấy có nhiệm vụ