— Ông này! Ông nghĩ lầm đấy, ông không giàu có, nhưng ông đã có lòng
tốt sáng nay. Ông đã cho tôi ăn, bây giờ ông có việc gì, cứ nói cho tôi biết.
Ông đang buồn, ai chả thấy. Tôi không thích thấy ông buồn. Làm thế nào để
ông hết buồn? Tôi có thể giúp ông điều gì được không? Ông cứ sai tôi. Tôi
không cần hiểu biết việc riêng của ông đâu, ông không cần nói gì cả, nhưng
tôi vẫn có thể giúp ông được. Tôi giúp ông được, tôi vẫn giúp cho bố tôi đấy.
Đưa thư, đến nhà này nhà khác, hỏi thăm chỗ này chỗ khác, tìm một địa chỉ,
theo dõi một người, tôi làm được cả. Vậy ông cho tôi biết ông muốn điều gì,
tôi có thể đến bảo người ta. Có khi chỉ cần có người nhắn tin với người ta là
đủ rồi, là người ta hiểu việc và việc sẽ thành. Ông cứ nhờ tôi.
Một ý nghĩ thoảng qua trí óc Marius. Chết đuối, gặp cái gì mà chẳng
muốn với. Chàng lại gần cô Jondrette.
— Ta bảo em nhé…
Cô ta ngắt lời Marius, vẻ sung sướng:
— Phải đấy, cứ gọi tôi là em, tôi thích thế.
— Thế nhé. Em đã dẫn ông lão và cô con gái đến đây.
— Vâng.
— Em hẳn biết chỗ ở của họ?
— Không.
— Thì em hãy tìm cho ta đi.
Mắt cô Jondrette đang u buồn bỗng tươi sáng lên, những rồi lại âm thầm.
Cô ta hỏi:
— Ông cần biết chỗ ở của họ phải không?
— Phải.
— Ông có quen họ không?
— Không.
— Nghĩa là ông không quen cô ta, nhưng muốn làm quen với cô ta chứ
gì. - Cô Jondrette hỏi vội vàng như vậy. Lúc nãy cô gọi họ, bây giờ thì cô ta,
giọng vừa đầy ý nghĩa vừa chua chát.
— Thế em có giúp ta được không?
— Cho ông biết địa chỉ của cô tiểu thư xinh đẹp ấy à?
Marius nghe trong những tiếng “tiểu thư xinh đẹp” ấy có cái gì rất khó
chịu. Chàng như muốn gắt: