NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 906

— Còn tên thứ tư thì chả ai trông thấy hắn, cả bọn phụ tá, bọn nhân viên

và thủ hạ của hắn. Không thấy nó thì cũng chẳng lạ gì.

— Không. Tất cả cái lũ ấy là lũ nào vậy?

Viên thanh tra trả lời:

— Vả lại chưa đến giờ chúng ra mặt.

Hắn lại im lặng, rồi lại nói:

— 50-52. Ta biết cái ổ ấy, không thể nấp ở trong nhà mà không bị các tài

tử đó phát hiện. Và thế là chúng sẽ hoãn trình diễn vở hài kịch. Chúng khiêm

tốn lắm, công chúng làm cho chúng khó chịu. Không, không thể được. Ta

muốn nghe chúng hát và khiến chúng nhảy múa kia.

Độc tấu xong, hắn quay sang phía Marius, nhìn thẳng vào mặt chàng và

hỏi:

— Có sợ không?

— Sợ gì?

— Sợ bọn chúng.

— Không sợ chúng cũng như không sợ ông vậy. - Marius trả lời sẵng,

chàng đã bắt đầu để ý viên thanh tra khi nói với chàng vẫn không gọi ông.

Viên thanh tra nhìn Marius trực thị hơn nữa và nói tiếp với một vẻ trang

trọng như phát biểu một châm ngôn.

— Câu trả lời của anh là của một người dũng cảm và một người lương

thiện. Dũng cảm không sợ kẻ ác, lương thiện không sợ nhà cầm quyền.

Marius ngắt lời hắn.

— Được rồi. Nhưng ông định làm thế nào?

Viên thanh tra chỉ trả lời:

— Những người ở trong nhà ấy đều có chìa khóa cổng riêng để đi về ban

đêm. Anh phải có một cái chứ?

— Có. - Marius trả lời.

Viên thanh tra bảo:

— Đưa cho tôi.

Marius rút cái chìa khóa trong túi gilet, đưa cho thanh tra và nói thêm:

— Nếu ông nghe tôi thì nên đến đông.

Viên thanh tra nhìn Marius như Voltaire nhìn một vị hàn lâm tỉnh nhỏ khi

người này đề nghị với mình một vần thơ. Hắn thọc cùng một lúc hai bàn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.