hộ pháp vào hai cái túi khổng lồ của cái áo khoác và rút ra hai khẩu súng lục
nhỏ bằng thép, thứ súng mà người ta gọi là “quả đấm”. Hắn đưa cho Marius
và nói nhanh, gọn:
— Cầm lấy cái này. Về nhà, nấp ở trong buồng mình. Để cho họ tưởng là
anh ra phố. Súng đã nạp đạn, mỗi khẠviên. Anh phải quan sát. Có một cái lỗ
ở bức vách, anh đã bảo tôi thế. Chúng sẽ đến. Để cho chúng tiến hành công
việc được chút ít. Khi thấy đúng lúc và cần phải chặn tay chúng, anh bắn một
phát súng. Đừng bắn sớm. Việc khác mặc tôi. Một phát súng chỉ thiên, lên
trần, hay vào đâu cũng được. Chú ý không bắn sớm quá. Hãy đợi chúng khởi
sự. Anh là luật sư, anh hiểu.
Marius cầm hai khẩu súng, bỏ vào túi bên chiếc áo ngoài của chàng. Viên
thanh tra bảo:
— Nó cộm lên thế kia, người ta trông thấy. Bỏ vào túi trong thì hơn.
Marius giấu hai khẩu súng vào túi trong. Viên thanh tra nói tiếp:
— Bây giờ không ai được bỏ phí một chút nào. Mấy giờ rồi?
— Hai giờ rưỡi. Hẹn bảy giờ phải không?
— Sáu giờ - Marius đáp.
Viên thanh tra nói tiếp:
— Tôi có đủ thì giờ, nhưng chỉ vừa vặn đủ thì giờ thôi. Những điều tôi
dặn đừng quên gì. Pằng! Một phát súng.
— Ông cứ yên trí, - Marius đáp.
Khi Marius vặn quả đấm cửa để đi ra, viên thanh tra nói to với anh:
— À, nếu từ nay đến lúc đó, anh cần tới tôi thì đến đây, hoặc cho người
đến báo. Hỏi thanh tra Javert.