XVIII
HAI CHIẾC GHẾ CỦA MARIUS ĐẶT ĐỐI DIỆN
NHAU
Bỗng nhiên tiếng chuông xa xôi và buồn bã làm rung chuyển kính cửa.
Đồng hồ Saint Médard báo sáu giờ. Mỗi tiếng chuông đánh, Jondrette lại gật
đầu một cái. Sau tiếng thứ sáu, hắn lấy ngón tay gạt tàn bấc ngọn nến, rồi
đứng dậy đi lại trong phòng, nghe ngóng phía ngoài hành lang, lại đi, rồi lại
nghe ngóng nữa. Hắn lẩm bẩm: “Quý hồ lão đến là được". Rồi hắn lại về ghế
ngồi. Hắn vừa ngồi xuống thì cửa mở.
Mụ Jondrette mở cửa nhưng vẫn đứng ngoài hành lang. Ánh sáng lọt qua
lỗ hổng chiếc đèn xách tay từ dưới chiếu lên mặt mụ, để lộ cái miệng nhăn
nhở trông đến kinh khủng. Mụ nói:
— Xin mời ngài vào.
Jondrette vội vàng đứng dậy nối lời:
— Xin mời ngài ân nhân của tôi vào.
Ông Leblanc xuất hiện. Vẻ mặt ông bình thản trong sáng, trông thật đáng
kính. Ông đặt xuống bàn bốn đồng Louis và nói:
— Ông Fabantou ơi! Đây là để ông trả tiền nhà và tiêu những thứ cần kíp
trong nhà. Còn sau sẽ liệu.
— Trời phù hộ ngài, ngài ân nhân rất phúc hậu của tôi.
Jondrette vừa nói với ông Leblanc vừa dịch nhanh lại gần vợ, bảo:
— Cho cái xe ngựa lui.
Mụ vợ lẩn đi, còn Jondrette thì không ngớt chào hỏi, cảm ơn ông Leblanc
và đưa ghế mời ông ngồi. Lát sau mụ vợ trở về, rỉ tai chồng:
— Xong rồi.
Tuyết vẫn rơi từ sáng, lớp tuyết trên mặt đường dày đến nỗi không nghe
thấy tiếng xe ngựa đến mà cũng không nghe thấy tiếng xe đi.
Ông Leblanc đã ngồi xuống ghế. Jondrette ngồi ở ghế đối diện với ông
Leblanc.
Để hình dung được tấn trò sắp diễn ra, độc giả hãy tưởng tượng một đêm