NHỮNG QUY TẮC MẸ NGHIÊM KHẮC DẠY CON TỰ LẬP - Trang 170

tôi chưa bao giờ phàn nàn với ông bà rằng chẳng có gì ở nhà ông bà cho
bọn trẻ chơi cả, rằng nhà họ hay sân vườn của họ không “an toàn” cho
bọn trẻ chơi đùa. Chúng tôi đến nhà, chào ông bà, có thể ông nội tôi sẽ
dúi cho chúng tôi một tờ đô-la để nhét vào con lợn khi chúng tôi về
nhà, và rồi mặc chúng tôi tự chơi với nhau. Bản thân tôi ư? Tôi đã
không ngừng mê mẩn bộ lược và bàn chải tóc mạ vàng giả, những lọ
nước hoa thủy tinh nằm trên khay đựng đồ trang điểm trước gương
trong phòng bà, hay hộp sắt nằm trên ghế của ông, nó đầy ắp những
chiếc bút chì ông sưu tập được trong những chuyến đi của mình. Nếu
chúng tôi may mắn, gara của ông sẽ mở và trời mới biết chúng tôi sẽ tìm
thấy những gì ở đó (tôi chắc rằng toàn bộ điều này đều vô cùng thiếu an
toàn). Nhưng tôi tự hỏi: nếu cha mẹ tôi, dù chỉ một lần thôi, bào chữa
cho một vài hành vi hơi xấu nào đó bằng câu nói đầy hối tiếc “Ôi, chỉ tại
con bé buồn chán thôi, đáng lẽ chúng con nên mua vài món đồ chơi cho
nó,” liệu chúng tôi có cảm thấy, lần đi chơi tiếp theo và sau đó nữa,
quyền
đòi hỏi có đầy đủ đồ chơi và được bố mẹ chơi cùng?

Hãy cho con tự do rong chơi nhiều nhất có thể

Tại khu vực các trường học trong khu tôi sống, trẻ mẫu giáo không

được phép rời khỏi xe buýt nếu không có bố hoặc mẹ hay một người
giám hộ được chỉ định nào đó đón sẵn ở đó. Kể cả nếu tài xế xe buýt biết
hàng xóm của tôi (anh ấy biết thật), và bảo người hàng xóm đứng
nguyên đó để dẫn con tôi xuống xe và chờ cho tới khi tôi quay lại (cô ấy
sẽ làm vậy), thì cũng không được. Tôi đoán là tôi hiểu điều đó – điểm
mấu chốt đó. Qua tuổi học mẫu giáo, một đứa trẻ chẳng có vấn đề gì
trong việc xuống xe buýt mà không có vòng tay che chở chờ sẵn của cha
mẹ, nhưng thật tồi tệ nếu điều ấy xảy ra. Năm ngoái, tôi đã thông báo
với cậu con trai vừa lên lớp ba của mình rằng tôi sẽ không đi đón nó ở
điểm dừng xe buýt vào buổi chiều nữa. Thằng bé bắt đầu học trường
khác với trường của cậu em đang học lớp một của mình, và hai trường
có giờ học khác nhau. Tôi không hứng thú – đặc biệt khi mùa đông
đang tới – lên dây cót cho chính mình để có thể đi cái quãng đường
ngắn ngủi tới khu nhà đó bốn lần một ngày. Con trai tôi đã thấy ổn với
việc đó. Không, phải nói lại – nó hoan hỉ đi bộ (à, phải là chạy trong
trường hợp của nó) một mình. Nhưng trong vài tuần học đầu tiên, việc
này đã gây nên sự hỗn loạn không nhỏ giữa người tài xế xe buýt và các
bậc phụ huynh tò mò. Cuối cùng mọi người đã bình tĩnh lại và con trai
tôi đã xoay sở đi bộ xuống đồi và đi vòng qua đoạn đường hơi quanh co,
và đi lên đường lái xe vào nhà để tiến vào cửa bếp.

169

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.