NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 116

Căn phòng khác (1995)

20.

Mattia đã đúng: thời gian cứ thế trôi đi, trơn trượt trên làn da

như chất dung môi, mỗi ngày lại cuốn theo nó một lớp màu rất
mỏng trên hình xăm của Alice, phai mòn dần đi trong trí nhớ cả hai
người. Nét phác thảo và các chi tiết vẫn còn nguyên, đen và rõ nét,
nhưng màu sắc đã bị hòa lẫn với nhau thành một tông màu bạc
phếch đều đều, mờ nhạt, giữa trống vắng vô nghĩa.

Với Mattia và Alice những năm trung học đã để lại một vết

thương sâu hoắm khó mà khép miệng được. Những năm tháng
nghẹt thở đó dần qua đi, Mattia từ chối thế giới, Alice cảm thấy
bị thế giới chối từ, và rồi cả hai đều nhận ra cũng đều như nhau
cả thôi. Chúng đã có một tình bạn không hoàn hảo, không cân xứng,
tạo dựng nên bởi những lúc vắng mặt lâu dài và rất nhiều im lặng,
một khoảng không trống vắng và sạch sẽ, nơi cả hai đều có thể
quay trở về hít thở mỗi khi những bức tường ở trường trở nên quá
chật hẹp không sao quên đi được cảm giác nghẹt thở.

Rồi cùng với thời gian, nỗi đau tuổi vị thành niên cũng được hàn

gắn lại. Hai mép vết thương dần xích lại gần nhau hơn, từ từ
chậm chạp đến khó nhận biết, nhưng dai dẳng không ngừng. Sau
mỗi lần va chạm bị tổn thương, trầy xước, lớp vảy bị bong ra, nhưng
sau đó bướng bỉnh quay trở lại tái tạo chính nó, sẫm màu hơn và dày
dặn cứng cáp hơn. Cuối cùng thì một lớp da mới, nhẵn nhụi và dẻo
dai sinh ra thay thế cho lớp da cũ mất đi. Từ màu đỏ, vết sẹo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.