NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 119

“Ôi dào, quên mất là cậu cũng giống hệt ba”, Alice mỉa mai nói.

“Lúc nào cũng biết cần phải làm gì. Từ lúc lên năm cậu đã biết
muốn học chuyên toán rồi. Cả hai đều chán phèo. Già cả và chán
phèo.”

Rồi em hướng ra cửa số, bấm bừa một pô. Em cũng thả rơi

tấm hình này, cạnh hai tấm trước. Em nhảy lên, giẫm chúng như
thể đang giẫm lên nho vậy.

Mattia nghĩ điều gì đó để nói chữa lại, nhưng chẳng nghĩ được gì.

Cậu cúi xuống để lôi từ dưới bàn chân Alice tấm hình đầu tiên.
Đường cẳng tay chắp lại sau đầu đang dần dần hiện ra trên nền
màu trắng. Cậu tự hỏi phản ứng kỳ diệu nào đang xảy ra trên bề
mặt bóng loáng này, và cậu định ngay khi về nhà sẽ kiểm tra trong
bách khoa toàn thư.

“Mình muốn cho cậu xem cái này nữa.” Alice nói.

Em vứt chiếc máy ảnh lên giường như một cô bé đã chán đồ

chơi vì thấy có đồ mới hấp dẫn hơn, rồi ra khỏi phòng.

Em biến mất khoảng mười phút. Mattia đọc tiêu đề các cuốn

sách xếp chéo trên giá sách treo trên bàn học. Vẫn là những cuốn
cũ. Cậu ghép các chữ đầu các tiêu đề, nhưng chẳng tạo được bất cứ
từ gì có nghĩa. Cậu nghĩ cậu sẽ thích nhận ra được một thứ tự logic
trong dãy sắp xếp này. Có lẽ nếu là mình cậu sẽ xếp chúng theo
màu gáy sách, ví dụ như bắt chước màu hàm phổ điện từ, từ màu đỏ
sang màu tím, hoặc theo thứ tự cao dần của sách.

“Tà ta”, giọng Alice làm cậu sao lãng đi.

Mattia quay lại và thấy Alice đứng trên ngưỡng cửa, tay bám vào

khung cửa như sợ bị ngã. Em mặc bộ váy cô dâu chắc đã từng có
màu trắng sáng, nhưng thời gian đã làm các đường viền chuyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.