NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 120

sang màu vàng, giống như một căn bệnh dần dần tự ăn chính nó.
Những năm tháng bị cất trong hộp khiến nó trở nên khô cứng. Vạt
thân trên buông nhẹ trên bộ ngực phẳng của Alice. Cổ không khoét
sâu, nhưng cũng đủ để thấy dây quai áo tuột xuống vài xăng ti mét
dưới bờ vai. Trong tư thế này xương đòn của Alice lại càng nổi rõ
hơn, phá vỡ đường mềm mại của cổ và tạo một hõm sâu, như đáy
một cái hồ khô cạn. Mattia tự hỏi sẽ thế nào nếu mắt nhắm mà
lướt đầu ngón tay vòng quanh hõm đó. Đường viền đăng ten dưới
ống tay áo đã bị xơ ra, và đăng ten cánh tay trái bị gấp ngược lên.
Đuôi váy dài còn ở ngoài hành lang nơi Mattia không nhìn thấy
được. Chân Alice vẫn đi đôi dép trong nhà màu đỏ, thòi lòi ra khỏi
chân váy rộng, tạo ra một sự lạc điệu kỳ cục.

“Này, cậu phải nói gì đi chứ”, Alice nói mà không nhìn Mattia, tay

vuốt lớp váy ngoài cùng. Chạm vào nó em thấy xoàng xĩnh và có
cảm giác không thật.

“Của ai vậy?” Mattia hỏi.

“Của mình chứ còn gì nữa.”

“Thôi nào.”

“Thế theo cậu thì của ai được. Của mẹ mình đấy.”

Mattia gật đầu, tưởng tượng bà Fernanda trong bộ váy này. Cậu

nghĩ tới vẻ mặt duy nhất bà luôn dành cho cậu những lúc trước khi
về nhà xuống phòng khách cậu gặp bà đang ngồi xem tivi. Đó là
một vẻ mặt hiền dịu pha lẫn ái ngại thương cảm, giống như cái cách
người ta hay nhìn những người ốm khi thăm họ trong bệnh viện.
Thật là nực cười, bởi người bệnh chính là bà, một căn bệnh đang dần
dần hủy hoại toàn bộ cơ thể bà.

“Đừng có đứng chết trân ở đó chứ. Chụp cho mình một pô đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.