NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 122

chiều theo những trò nghịch ngợm đồng bóng trẻ con khiến cậu
cảm thấy không thể chịu đựng được. Cậu cảm thấy như thể Alice,
sau khi đã trói cậu vào một cái ghế, gọi cả chục người tới để khoe với
họ về cậu như cái gì đó thuộc quyền sở hữu của cô, kiểu như một
con vật nuôi buồn cười. Nhiều lần cậu giữ im lặng và để cho sự
không chịu đựng nổi thể hiện qua cử chỉ, cho đến khi Alice mệt mỏi
bởi sự thờ ơ lãnh đạm của cậu và đành thôi, miệng nói: cậu lúc nào
cũng làm cho mình cảm thấy như một con ngốc.

Mattia bước sau lớp váy của cô bạn cho tới tận phòng ba mẹ Alice.

Cậu chưa vào trong đó bao giờ. Các bức mành đều đã được hạ thấp
và ánh nắng chiếu vào thành từng dải song song cách đều gọn ghẽ
khiến cậu tưởng như chúng được tô trên sàn nhà gỗ. Không khí dày
đặc và nặng nề hơn so với phần còn lại của ngôi nhà. Kê sát tường
là một chiếc giường đôi, cao hơn nhiều giường ba mẹ Mattia, thêm
hai tủ đầu giường giống hệt nhau.

Alice mở tủ tường, tay lật lật mấy bộ vest của ba được treo cẩn

thận, bộ nào cũng được bảo vệ trong lớp giấy bóng. Em lôi ra một bộ
màu đen và tung ra giường.

“Cậu mặc nó vào đi”, em ra lệnh cho Mattia.

“Cậu điên à? Ba cậu sẽ biết đấy.”

“Ba chẳng biết gì cả.”

Trong một phút chốc Alice lặng lại như thể đang suy nghĩ về

chính những lời em vừa nói, hoặc đang nhìn cái gì đó xuyên qua bức
tường quần áo đen.

“Giờ mình tìm cho cậu áo sơ mi và cà vạt nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.