run rủi mà thôi, và rằng số phận thực thụ của chúng là cứ tồn tại
một mình mãi mãi. Thế rồi đúng lúc ta định bỏ cuộc, không còn
muốn liệt kê mãi các con số nữa, thì lại bắt gặp một cặp số
nguyên tố sinh đôi khác, kẹp chặt lẫn nhau. Các nhà toán học đều
tin rằng cứ tìm mãi thì sẽ vẫn còn các cặp số nguyên tố sinh đôi
khác, cho dù không ai nói được phải tìm ở đâu cho tới lúc chúng được
phát hiện ra.
Mattia nghĩ cậu và Alice giống một cặp số nguyên tố sinh đôi
cô độc và mất mát, tuy rất gần mà không đủ để thật sự đến được
với nhau. Cậu chưa bao giờ nói với cô điều đó.
Khi nghĩ tới việc thú thật với cô điều này lớp mồ hôi mỏng trên
tay lại bốc hơi hết và suốt mười phút cậu không thể chạm vào bất
cứ vật gì.
Một ngày mùa đông cậu quay về nhà sau khi đã ở nhà Alice cả
chiều mà chẳng làm gì ngoài việc chuyển hết kênh tivi này sang
kênh khác. Mattia chẳng để ý tới lời cũng như hình. Chân phải Alice
gác trên cái bàn con phòng khách như đầu một con rắn, choán
mất tầm nhìn của cậu từ phía trái. Alice hết bẻ ra lại gập vào các
ngón tay, đều đều như thôi miên. Cái động tác lặp đi lặp lại này
khiến cậu thấy có gì đó chắc nịch mà bất an trong dạ dày và cậu
cố gắng nhìn chằm chằm càng lâu càng tốt để không gì thay đổi
được trong cái khung hình ấy.
Về đến nhà cậu giật từ cuốn vở gáy xoắn ra một xấp giấy,
một xấp đủ dày để cây bút có thể lướt trên đó mà không bị cào lên
mặt bàn cứng. Cậu xốc cho chúng ngay ngắn cân bằng, đầu tiên
là phía trên và phía dưới, rồi cả hai bên cạnh. Cậu chọn cây bút còn
nhiều mực nhất trong đống bút trên bàn, mở nắp và cắm nó
vào phía cuối bút cho khỏi rơi ra. Rồi cậu bắt đầu viết từ giữa
giấy, không cần phải đếm số dòng.