NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 137

Một tiếng roạt vang lên hầu như khiến cô phát hoảng, căn

phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng.

“Vậy có hơn không?” Một giọng nam phía sau lưng cô hỏi.

Alice quay lại. Cạnh cửa sổ một bác sĩ đang giữ dây mành. Anh ta

còn trẻ.

“Vâng, cám ơn.” Alice hơi hoảng sợ đáp.

Anh ta đút tay vào túi áo bờ lu trắng và đứng đó nhìn như đợi cô

chụp tiếp. Cô lại cúi xuống chụp bừa thêm một pô nữa, hầu như để
làm anh ta hài lòng.

Chắc anh ta đang nghĩ mình thật điên, cô tự nhủ.

Ngược lại anh bác sĩ ung dung lại gần giường mẹ cô. Trong khi

đọc bảng theo dõi anh ta nheo mí, khiến mắt díp lại tạo thành một
đường nứt. Anh ta lại gần bình tiếp nước, lấy ngón tay cái xoay
bánh răng. Các giọt nước nhỏ xuống nhanh hơn và anh ta đứng nhìn
chúng vẻ hài lòng. Alice nghĩ trong cử động của anh ta có cái gì đó
khiến người ta thấy an tâm.

Bác sĩ lại gần phía cô, đặt hai tay lên lắc lắc thành giường, nói

mà như tự bình luận với chính mình: “Các bà y tá cứng nhắc quá. Họ
muốn chỗ nào cũng tối. Cứ để thế trong phòng chẳng thể phân
biệt ngày với đêm nữa.”

Anh ta quay lại mỉm cười với cô:

“Cô là con gái bà à?”

“Vâng.”

Anh ta gật đầu, chẳng tỏ vẻ ái ngại gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.