NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 170

27.

“Sao vậy cháu yêu?” Soledad ngoảnh đầu lại một chút, vừa đủ để

bắt được cái nhìn của Alice. Từ khi bà Fernanda vào viện bà cùng
ngồi ăn với họ, bởi cha và con ngồi đối diện ăn một mình thật là
một điều không thể chịu đựng nổi cho cả hai.

Ba Alice đã có thói quen không thay đồ sau khi đi làm về. Ông

ăn tối với cả áo khoác và cà vạt hơi nới lỏng ra chút ít, như thể lúc
nào ông cũng sẵn sàng lên đường. Ông giở báo trước bàn và thỉnh
thoảng mới ngước mắt lên để chắc chắn đứa con gái có ăn một vài
miếng.

Im lặng đã là một phần của bữa ăn và điều này chỉ khiến mỗi

mình Soledad thấy băn khoăn. Bà thường nhớ lại những bữa ăn
chán ngắt ở nhà mẹ khi còn bé và không nghĩ mình sẽ lại rơi vào
cảnh như thế này nữa.

Alice thậm chí còn chẳng thèm bận tâm tới món cốt lết với xa

lát trong đĩa. Cô uống từng ngụm nước nhỏ, nhìn xéo cốc nước đưa
lên miệng với vẻ nghiêm túc như khi người ta uống thuốc. Cô nhún
vai mỉm cười rất nhanh với Sol.

“Có gì đâu. Cháu không đói.”

Ba cô bồn chồn lật trang báo. Trước khi đặt nó xuống, ông

căng phừn phựt tờ báo và không thể không nhìn vào đĩa thức ăn chưa
hề động tới của con gái. Ông chẳng bình luận gì và lại đọc bừa từ
giữa lưng chừng một bài nào đó mà không nắm bắt được ý nghĩa
của nó.

“Bác Sol này?” Alice hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.