NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 171

“Sao cưng?”

“Chồng bác đã chinh phục bác như thế nào? Ý cháu là lần đầu

tiên ấy. Bác ấy đã làm gì?”

Soledad ngừng nhai một lúc. Rồi bà lại bắt đầu nhai lại, chầm

chậm, để có thêm thời gian. Hình ảnh đầu tiên lướt qua đầu bà
không phải là ngày quen chồng mình. Ngược lại, bà nghĩ tới buổi
sáng dậy muộn, đi chân đất quanh nhà tìm ông. Năm tháng qua đi,
tất cả những ký ức về cuộc hôn nhân của bà chỉ tập trung lại trong
mấy khoảng khắc ấy thôi, như thể tất cả thời gian chung sống
cùng chồng chỉ là sự chuẩn bị cho kết cục cuối cùng đó. Sáng hôm
ấy bà đứng nhìn đống bát đĩa phải rửa của bữa tối hôm trước và
đống gối xộc xệch trên đi văng. Tất cả vẫn y nguyên như lúc họ để
chúng lại và tiếng ồn trong không khí cũng vẫn như mọi khi. Ấy
thế mà có điều gì đó trong cách bày đồ vật, trong cái cách ánh
sáng bị giữ lại trên không trung đã khiến bà đứng chết trân giữa
phòng khách, thảng thốt hoảng sợ. Tại đó, với một sự rõ ràng đến
đáng sợ, bà nghĩ ông đã bỏ đi rồi.

Soledad thở dài, giả bộ nhớ nhung như mọi lần.

“Ông ấy đèo bác từ chỗ làm về nhà bằng xe đạp. Ngày nào ông

ấy cũng đi xe đạp tới. Rồi còn tặng bác giày nữa.”

“Ồ.”

“Phải, giày trắng, cao gót.”

Soledad cười, giơ ngón cái và ngón trỏ chỉ độ cao của đế giày.

“Chúng đẹp lắm kia.”

Ba Alice khịt mũi khẽ xê dịch trên ghế, như thể không chịu đựng

nổi tất cả những chuyện kiểu này. Alice tưởng tượng chồng Sol rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.