NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 173

Trong lúc lái xe tới nhà Mattia, Alice bật nhạc to, thế nhưng nếu

tới nơi có ai hỏi cô vừa nghe gì thì cô sẽ chẳng thể nào trả lời được.
Đột nhiên cô cảm thấy giận dữ và chắc chắn mình sẽ phá hỏng
tất cả cho mà xem, nhưng cô không có sự lựa chọn nào. Tối hôm
ấy, khi đứng dậy khỏi bàn ăn, cô đã vượt qua ranh giới vô hình và
qua ranh giới đó mọi việc bắt đầu tự tiến triển. Chúng xảy đến
với cô giống như đi trượt tuyết, khi cô chỉnh trọng tâm lên trước chỉ
vài mi li mét vô nghĩa lý thôi, chỉ có thế thôi cũng đủ khiến cô dập
mặt xuống tuyết.

Cô mới chỉ vào trong nhà Mattia một lần và lần duy nhất ấy

cũng chỉ dừng lại ở phòng khách. Mattia biến vào phòng cậu ta để
thay đồ, để cô ở lại nói vài câu ngại ngùng với mẹ cậu. Ngồi trên đi
văng, bà Adele nhìn cô với vẻ bối rối và lo lắng mơ hồ, như thể
tóc Alice đang bốc lửa hay điều gì đó tương tự. Bà còn quên cả mời
cô ngồi.

Alice bấm chuông nhà Balossino-Corvoli và nút cạnh chuông cửa

sáng đỏ lên như một sự cảnh báo cuối cùng. Sau một vài tiếng lách
cách mẹ Mattia trả lời, giọng như hoảng sợ:

“Ai vậy?”

“Chào bác, cháu là Alice. Xin lỗi bác cháu đến giờ này, nhưng...

Mattia có nhà không ạ?”

Đầu bên kia chỉ im lặng đăm chiêu. Alice túm hết tóc vắt qua

vai phải, cô có cảm giác khó chịu là mình đang bị quan sát từ xa qua
máy camera. Rồi cánh cổng bật mở với tiếng tách kim loại và trước
khi đi vào cô mỉm cười với camera như để cảm ơn.

Bước chân Alice vang lên theo nhịp đập trái tim trong tiền sảnh

trống trơn của ngôi nhà. Cái chân bị tật như đã mất hết sự sống,
như thể trái tim quên không bơm tiếp máu cho nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.