NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 176

Mattia ngồi trên giường, tay xếp trên đầu gối. Alice nhìn

quanh căn phòng nhỏ. Đồ đạc trong phòng có vẻ như chưa được ai
động đến bao giờ, trông chúng như các hàng hóa được trưng bày
xếp đặt cẩn thận trong tủ kính cửa hiệu. Chẳng có gì vô ích, chẳng có
một bức hình treo hay một con thú nhồi bông yêu thích được giữ rịt
như bùa hộ mệnh còn lại từ thuở bé, chẳng có gì vấn vương trong
không khí vị thân thương và trìu mến mà các căn phòng tuổi mới
lớn vẫn có. Với tất cả sự lộn xộn trong cơ thể và đầu óc, Alice cảm
thấy mình xa lạ với chốn này.

“Phòng đẹp đấy”, cô nói, dù chẳng thực sự nghĩ thế.

“Cám ơn”, Mattia trả lời.

Một bong bóng khổng lồ chứa đựng những gì cần nói bay lơ

lửng trên đầu họ và cả hai đều cố tảng lờ nó đi, cắm cúi nhìn
xuống dưới đất.

Alice trượt lưng dọc cánh tủ rồi ngồi bệt xuống sàn, đầu gối

khom trước ngực. Cô cố gắng mỉm cười.

“Thế nào, cảm giác tốt nghiệp rồi ra sao?”

Mattia nhún vai, cũng hơi hé miệng cười.

“Cũng vẫn như trước thôi.”

“Cậu chẳng thể nào cảm thấy hài lòng đúng không?”

“Có vẻ là không.”

Alice ừm ừm giọng trìu mến qua đôi môi mím chặt và nghĩ sự

ngại ngùng giữa họ chẳng có lý gì để tồn tại, thế mà nó vẫn cứ ở đó,
cứng đơ, không thể lay chuyển được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.