NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 197

Trong lúc cô dâu chú rể ra khỏi nhà thờ, Alice đi trước họ, bước

khập khiễng giật lùi ra sau và hơi khuỵu gối để không phải thay đổi
tư thế của hai người mà vẫn phối được cảnh từ dưới hất lên. Qua
ống kính cô có thể thấy Viola nhìn mình với nụ cười nửa như hoảng
sợ, như thể cô ta vừa nhìn thấy ma. Alice chụp chính diện sử dụng
đèn flash với nhịp đều đặn khoảng mười lăm lần gì đó, cho tới khi
cô dâu bắt buộc phải chớp chớp mắt.

Cô nhìn họ trèo lên xe và Viola còn đưa mắt nhìn cô từ phía sau

cửa kính xe. Chắc hẳn cô ta sẽ ngay lập tức kể cho chồng mình về
cô, rằng thật lạ lùng làm sao lại gặp lại cô ở đây. Cô ta sẽ tả cô như
một đứa con gái bị mắc bệnh chán ăn trong lớp, cái con què ấy, cái
đứa con gái mà cô ta không bao giờ thèm kết bạn. Cô ta sẽ chẳng kể
chuyện cái kẹo dẻo, bữa tiệc và tất cả mọi chuyện còn lại. Alice mỉm
cười nghĩ đó có thể sẽ là sự thật nửa vời đầu tiên giữa hai vợ chồng
son, kẽ nứt đầu tiên trong số bao kẽ nứt nhỏ phát sinh trong một
mối quan hệ, nơi sớm hay muộn cuộc đời cũng sẽ lồng vào cái nạy ổ
khóa và hất tung nó ra.

“Này cô, đôi vợ chồng đợi cô ở bờ sông để chụp ảnh”, ai đó sau

lưng Alice nói.

Cô quay lại, nhận ra một trong số những người làm chứng.

“Vâng, tôi tới đó đây.”

Cô nhanh chóng quay vào trong nhà thờ dọn dẹp đống dụng cụ.

Cô còn đang xếp lại vài phụ kiện máy ảnh trong chiếc túi thuôn
hình chữ nhật thì nghe tiếng gọi.

“Alice?”

Cô quay lại, đã nhận ra được đó là giọng của ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.