NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 204

chưa, lớp học thế nào. Ban đầu Mattia giải thích cho bà ở đây mọi
người ăn lúc bảy giờ. Giờ anh chỉ nói vâng thôi.

“Alô?”

Chẳng có lý do gì để anh nói tiếng Anh. Chỉ có trên dưới mười

người biết số điện thoại nhà và chẳng đời nào có ai trong số họ gọi
cho anh vào giờ này.

“Ba đây.”

Sự chậm trễ của câu trả lời là không đáng kể. Đáng lẽ Mattia phải

cầm theo một chiếc đồng hồ bấm giờ để đo sự chậm trễ đó và có
thể tính xem tín hiệu lệch bao nhiêu so với đường thẳng hơn một
ngàn ki lô mét giữa anh và ba, nhưng lần nào Mattia cũng quên.

“Chào ba. Ba khỏe không?”

“Ừ. Còn con?”

“Ổn cả… Mẹ…?”

“Mẹ ở đây.”

Quãng im lặng đầu tiên luôn bắt đầu sau lúc ấy, giống như

hớp không khí sau cơn nghẹn thở đầu tiên.

Mattia miết ngón tay trỏ dọc theo vết trầy xước dài khoảng

một gang tay từ giữa cái bàn gỗ tròn sáng màu. Anh thậm chí còn
chẳng nhớ chính mình hay những người thuê nhà trước đó đã làm
xước nó. Ngay dưới mặt bàn được đánh véc ni là kẽ nứt mà anh có xọc
móng tay vào cũng không thấy đau. Mỗi thứ Tư anh lại xọc cho kẽ
nứt ấy sâu thêm được một phần mấy mi li mét, nhưng hết cả đời
chắc chắn cũng không đủ để tay anh thọc xuyên được sang phía
bên kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.