NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 214

tới cùng và việc tách ra khỏi cô, khỏi căn phòng này. Cô thấy anh sịt
mũi trong lúc thở hổn hển.

Lúc xong rồi anh rụt người lại rất nhanh, dậy khỏi giường và

khóa mình trong phòng tắm mà không bật điện lên.

Anh ở trong đó lâu hơn mọi khi. Alice dịch người ra giữa giường,

chăn đệm vẫn còn ấm. Cô đặt tay lên bụng, nơi chẳng có gì xảy ra và
lần đầu tiên cô cảm thấy chẳng có ai để mà đổ lỗi, rằng tất cả
mọi sai lầm đều chỉ mình cô gây ra mà thôi.

Fabio vào phòng trong bóng tối lờ mờ và nằm xuống, xoay

lưng về phía cô. Giờ là đến lượt Alice nhưng cô không động đậy. Cô
cảm nhận thấy điều gì đó sắp xảy ra, bởi nó đã tràn ngập trong
không khí rồi.

Anh im lặng thêm một, hoặc hai phút nữa mới nói:

“Ali.”

“Vâng?”

Anh vẫn lưỡng lự.

“Anh không thể chịu thế này thêm được nữa”, anh nói chậm rãi.

Alice cảm thấy lời nói như thắt bụng cô lại, giống như những

cây leo đột ngột trồi lên giường. Cô không trả lời. Cô để anh nói
tiếp.

“Anh cũng chẳng biết nữa”, Fabio tiếp tục. Giọng anh ngày càng

dứt khoát hơn, chúng đạp vào bốn bức tường tạo một tiếng vang
nhẹ như tiếng kim loại. “Em không muốn anh can thiệp vào, cũng
chẳng muốn anh nói tới chuyện đó. Nhưng cứ thế này...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.