NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 218

“Ngược lại”, cô nói. “Mà có lẽ đó chính là điều tôi muốn, anh

không nghĩ thế sao? Tôi muốn nghe tiếng xương mình gãy vụn ra,
tôi muốn cơ chế bị tắc lại giống như anh nói.”

Fabio đập tay xuống tấm đệm làm cô nảy người.

“Giờ thì anh thích làm gì nào?” Cô thách thức.

Fabio thở rít qua kẽ răng. Sự tức giận kìm nén trong phổi khiến

hai cánh tay anh cứng đơ lại.

“Cô chỉ là một kẻ ích kỷ. Được nuông chiều và ích kỷ.”

Anh nằm vật xuống giường, quay lưng lại phía cô. Trong thoáng

chốc tất cả mọi đồ vật có vẻ lại quay trở về chỗ của chúng trong
bóng tối. Im lặng, nhưng đó chỉ là sự im lặng mơ hồ. Alice nghe
như có tiếng vo vo yếu ớt giống tiếng sột soạt của những thước
phim cũ trong rạp chiếu bóng. Cô lắng nghe, cố hiểu xem nó từ
đâu phát ra.

Rồi cô nhìn hình dáng chồng chỉ hơi trồi lên một chút. Cô cảm

nhận được những tiếng nấc kìm nén lại, giống như sự run rẩy nhịp
nhàng của tấm đệm. Cơ thể anh đòi hỏi cô vươn tay ra, chạm vào
anh, âu yếm anh, vuốt ve cổ và tóc anh. Nhưng cô mặc anh nằm
lại đó, ngồi dậy khỏi giường và đi vào nhà tắm, đóng cửa lại sau
lưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.