33.
Sau bữa trưa Alberto và Mattia xuống dưới tầng hầm, nơi thời
gian lúc nào cũng như thể chỉ một giờ duy nhất và ta chỉ có thể tính
toán được thời gian trôi qua nhờ mí mắt nặng trĩu tràn ngập ánh
sáng trắng của đèn nê ông trên trần nhà. Cả hai đi vào một phòng
trống và Alberto ngồi trên bục. Anh ta có thân hình đáng kể, chưa
tới mức béo nhưng Mattia có cảm tưởng cũng đang phát phì dần
dần.
“Nói đi. Giải thích lại tất cả cho mình từ đầu”, Alberto nói.
Mattia cầm viên phấn bẻ ra làm đôi. Một lớp bụi trắng mỏng
rơi lả tả trên đầu mũi giày da, chính là đôi giày đi từ hôm tốt
nghiệp.
“Ta xét vấn đề trên hai phương diện”, anh bắt đầu vừa nói
vừa viết bằng nét chữ rất đẹp, viết từ góc cao bên trái và viết kín
dần hai phần bảng đầu tiên. Phần thứ ba đầy những kết quả sẽ
cần dùng tới sau đó. Có vẻ như từ khi nảy ra ý tưởng trong đầu anh
đã làm phép tính toán này cả trăm lần rồi. Thỉnh thoảng anh quay
nhìn Alberto nghiêm túc gật gật đầu, trong khi đầu óc còn rơi lại
phía sau những nét phấn.
Sau nửa giờ anh đã giải thích xong, Mattia viết đ.p.c.m. cạnh kết
quả được khoanh lại, giống như từ hồi còn nhỏ. Viên phấn đã kết
khô vào da tay, nhưng anh còn chẳng nhận thấy. Chân anh hơi run
lên.
Cả hai đều im lặng suy tưởng và chiêm ngưỡng trong vòng vài
chục giây. Rồi Alberto vỗ tay và tiếng động trong yên tĩnh nghe
như tiếng quất vụt. Anh ta nhảy xuống khỏi bục giảng, suýt ngã