NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 220

xuống đất bởi đôi chân tê đi do ở tư thế gập lại quá lâu. Anh ta đặt
một tay lên vai Mattia và anh thấy vừa nặng nề lại vừa yên tâm.

“Lần này đừng có vớ vẩn gì đấy. Tối nay qua nhà mình, phải

liên hoan mới được.”

Mattia mỉm cười. “Được rồi.”

Cả hai cùng xóa sạch bảng, cẩn thận để không ai có thể đọc được,

không ai có thể phân biệt được ngay cả vết mờ những gì đã viết ra.
Chẳng ai có khả năng thật sự hiểu được, nhưng ngay lập tức họ đã cảm
thấy chỉ muốn bo bo giữ lấy kết quả đó, giống như người ta vẫn
thường cảm thấy khi giữ một bí mật tuyệt đẹp.

Họ rời khỏi phòng và Mattia tắt đèn đi. Rồi họ trèo lên cầu

thang, từng người một, mỗi người tận hưởng chút ít vị vinh quang nhỏ
nhoi trong giây phút ấy.

Nhà Alberto nằm trong vùng dân cư giống y hệt nơi Mattia

sống, nhưng ở phía bên kia thành phố. Mattia bắt một chiếc xe
buýt trống một nửa, trán dựa vào cửa sổ. Lớp kính lạnh tiếp xúc với
da khiến anh thấy nhẹ nhõm và nhớ tới dải băng mẹ đặt lên đầu
Michela, chỉ là một chiếc khăn mùi soa ẩm thôi nhưng như thế
cũng đủ làm dịu nó mỗi khi tối đến bị tấn công bởi những cơn run
rẩy toàn thân khiến nó nghiến chặt hàm răng. Michela muốn cả
anh nó cũng phải đeo dải băng ấy, nó nói điều đó với mẹ qua ánh
mắt và thế là anh nằm dài trên giường, cứ thế đợi cho đến khi
đứa em thôi không quằn quại nữa.

Anh mặc sơ mi và áo khoác đen. Anh đã tắm và cạo râu. Tại một

cửa hàng bán rượu chưa bao giờ bước chân vào, anh đã mua một chai
rượu đỏ, chọn chai có nhãn trông lịch sự nhất. Người bán hàng bọc
chai rượu vào giấy lụa rồi cho nó vào một cái túi giấy bạc. Mattia
đung đưa chiếc túi từ trước ra sau một chút như chơi với con lắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.