NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 222

Mattia gượng mỉm cười với thằng bé. Trẻ con khiến anh cảm

thấy không thoải mái.

“Chúng ta lại kia đi. Nadia đã tới rồi”, vợ Alberto nói tiếp.

“Nadia?” Mattia hỏi.

Cô ta nhìn anh bối rối.

“Vâng, Nadia. Albi không nói với anh sao?”

“Không.”

Một chút ngại ngùng thoáng qua. Mattia không quen ai là Nadia

cả. Anh tự hỏi chuyện gì thế này và sợ phải biết điều đó.

“Dù thế nào thì cứ lại đó đi anh.”

Trong khi họ đi vào nhà bếp, Philip nghi ngờ nhìn Mattia từ sau

lưng mẹ, nó ngậm ngón trỏ và ngón giữa trong mồm khiến các
khớp tay đầy nước dãi. Anh đành ngó lơ qua chỗ khác. Anh nhớ lại
khi đi theo Alice dọc một cái hành lang dài hơn thế này. Anh nhìn
các tấm hình của Philip treo trên tường thay vì các khung tranh và
chú ý không giẫm lên đống đồ chơi vứt rải rác dưới sàn nhà. Toàn
bộ căn nhà, kể cả các bức tường, đều ngấm mùi sự sống mà anh
không quen. Anh nghĩ tới căn hộ của mình, nơi quá dễ dàng để
quyết định chỉ đơn giản là không tồn tại. Anh cảm thấy hối tiếc
vì đã nhận lời mời tới ăn tối.

Trong bếp Alberto chào Mattia bằng cái bắt tay nhiệt tình và

anh cũng máy móc đáp lại. Người phụ nữ đang ngồi bên bàn đứng
dậy giơ tay ra bắt.

“Cô ấy là Nadia”, Alberto giới thiệu. “Còn đây là người sắp được

nhận huân chương Fields của chúng ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.