NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 240

36.

Alice vén tóc ra sau tai. Cánh cửa tủ treo vẫn còn mở rộng trên

đầu, chiếc ghế vô hồn vẫn ở nguyên trước mặt. Cô không bị đau.
Cô không khóc. Cô không thể hiểu nổi những gì vừa mới xảy ra.

Cô bắt đầu thu dọn đống gạo tung tóe rải rác khắp sàn nhà.

Lúc đầu cô nhặt từng hạt một. Rồi bắt đầu vun chúng lại bằng
lòng bàn tay.

Cô đứng dậy, vứt một nắm vào nồi nước đã sôi. Cô cứ đứng im

nhìn chúng lềnh bềnh hỗn độn trên dưới bởi chuyển động của các
dòng đối lưu. Một lần Mattia đã gọi nó là sự đối lưu nhiệt. Cô tắt
bếp, ngồi xuống đi văng.

Cô sẽ chẳng sắp xếp chuẩn bị gì hết. Cô sẽ đợi cho ba mẹ

chồng tới thấy cô thế này. Cô sẽ kể cho họ Fabio đã đối xử với cô
thế nào.

Nhưng chẳng có ai đến cả. Hẳn anh đã báo cho họ. Hoặc anh đã

tới chỗ họ và kể theo phiên bản của mình, nói rằng dạ con của Alice
khô như nước hồ cạn và anh mệt mỏi vì phải sống tiếp như thế
này.

Căn nhà chìm trong yên lặng và cả ánh sáng dường như cũng

không tìm được chỗ cho mình. Alice nhấc ống nghe lên, quay số
gọi cho ba.

“Alô?” Soledad nghe điện.

“Chào bác, Sol.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.