NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 27

trời. Một buổi sáng hồi lớp một cô giáo đã dẫn cả lớp đi nhặt lá khô
làm thành đồ trang trí tặng ông bà dịp Giáng sinh, sau đó bọn
chúng đã ngồi ăn trưa chính tại chỗ này đây.

“Michi, nghe này. Mày có nghe anh nói không đấy?”

Với Michi lúc nào cũng phải chắc chắn xem kênh giao tiếp của

nó có đang mở hay không. Mattia đợi con em gái gật đầu rồi nói
tiếp.

“Ừ, bây giờ anh phải đi một lúc nhé. Không lâu đâu, chỉ nửa tiếng

thôi, chịu không?”

Cần gì phải nói thật. Với Michela nửa giờ hay cả một ngày cũng

chẳng khác nhau là bao. Bà bác sĩ đã khẳng định sự phát triển nhận
thức về không gian và thời gian của nó bị giới hạn trong trạng thái
tiền ý thức, và Mattia thì đã hiểu thế nghĩa là gì rồi.

“Ngồi đây đợi anh nhé.”

Michela nhìn anh chăm chú chẳng trả lời, vì em không biết nói

gì. Em chẳng có vẻ gì là thật sự hiểu những gì thằng anh nói, nhưng
trong một tích tắc ánh mắt em lóe lên một cái gì đó, và trong suốt
cuộc đời mình Mattia sẽ nghĩ tới ánh mắt ấy như nghĩ tới nỗi hoảng
sợ.

Mattia đi xa dần, bước thụt lùi để chắc chắn rằng nó không

bám theo sau. Mẹ đã có lần rầy la chỉ có lũ tôm mới đi kiểu đó, rồi
thế nào cũng đập vào đâu đó thôi.

Michela không nhìn theo thằng anh giờ đã đi xa cả chục mét nữa.

Em cắm cúi bứt một cái khuy áo khoác len.

Mattia quay đi và bắt đầu chạy, tay nắm chặt túi quà. Trong

hộp hơn hai trăm khối nhựa lạo xạo va vào nhau như muốn nói với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.