NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 283

“Mình không có...” anh muốn nói không có ai. “Mình chưa lập

gia đình.”

Alice gật đầu.

“Cậu vẫn kiêu lắm kia”, cô nói, quay sang mỉm cười với anh.

Mattia lắc đầu ngượng ngùng, hiểu cô muốn nói gì.

Họ tới một bãi đậu xe rộng vắng vẻ không xa sân bay, nơi các nhà

xưởng lớn chứa máy bay dựng sát nhau và không có người sinh
sống. Ba chồng gỗ phủ trong lớp vải bạt được xếp giáp bức tường
xám cạnh cánh cửa chớp hạ thấp. Phía cao hơn, trên mái nhà, biển
hiệu đã tắt đèn, vào ban đêm hẳn nó có màu cam sáng.

Alice dừng xa tại giữa bến đỗ, tắt động cơ.

“Giờ tới lượt cậu”, cô nói, mở cửa ra.

“Sao kia?”

“Giờ cậu lái đi.”

“Không, không”, Mattia thoái lui. “Quên chuyện đó đi.”

Cô nhìn anh chăm chú, mắt khép hờ và môi cong lên trước, như

thể chỉ đến giờ cô mới đang tìm lại được cảm giác thân tình đã quên
đi mất.

“Thế ra cậu cũng chẳng thay đổi nhiều lắm”, cô nói. Đó không

phải lời trách cứ, trái lại như thể cô thấy nhẹ cả người.

“Cậu cũng thế”, anh nói.

Cô nhún vai.

“Thôi được rồi. Thử chút vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.