NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 288

“Suốt cả thời gian đó cậu bám chặt lấy tay vịn, kêu mình đi

chậm lại.”

Cô giả giọng the thé. Mattia nhớ anh đã đi cùng cô dù chẳng

muốn chút nào. Buổi chiều hôm đó anh phải học cho bài kiểm tra
phân tích, nhưng cuối cùng cũng chiều cô, bởi với Alice nó có vẻ
rất quan trọng. Cả chiều anh chẳng làm gì ngoài việc tính đi tính lại
số giờ học đang mất đi. Giờ nghĩ lại thấy thật ngốc nghếch, cũng
như cảm thấy ngu ngốc khi nghĩ tới tất cả thời gian ta lãng phí để
mong muốn được ở một nơi nào khác.

“Chúng ta đã đi lòng vòng cả nửa giờ đồng hồ để tìm hai chỗ

đậu trống liền nhau, vì cậu không biết lái vào một chỗ”, anh nói
để xua tan ý nghĩ kia đi.

“Đó chỉ là cái cớ để giữ cậu lại bên mình thôi”, Alice trả lời.

“Nhưng cậu chẳng bao giờ hiểu cái gì cả.”

Cả hai phá lên cười để bóp nghẹt những bóng ma được giải phóng

từ câu nói đó.

“Mình đi đâu đây?” Mattia hỏi, nghiêm túc trở lại.

“Rẽ vào đây.”

“Ừ. Thế rồi thôi nhé. Cậu lấy lại chỗ của cậu.”

Anh giảm từ số ba sang số hai mà không cần Alice phải nhắc

và lượn vòng rất khéo. Anh rẽ vào một con đường có bóng râm, hẹp
hơn đường kia và không có đường ngăn đôi, len giữa hai dãy tòa nhà
lớn y hệt nhau và không có cửa sổ.

“Mình đậu chỗ kia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.