NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 293

khách của chính mình như thể vừa rơi xuống từ một chốn nào
khác.

Trước mặt cô là một người đàn ông, một người trước đây cô đã

quen, nhưng giờ đã thành một ai khác. Có lẽ anh thực sự giống cô
gái trong bệnh viện. Nhưng không phải hoàn toàn như hai giọt nước.
Không, không phải. Và Mattia đang ngủ trên đi văng của cô cũng
không phải là chàng trai cô đã thấy mất hút sau cửa thang máy vào
buổi chiều tối khi gió thổi bồn chồn và nóng nực từ trên núi.
Không phải là Mattia cô vẫn giữ trong đầu làm tắc nghẽn lối đi
của tất cả mọi điều khác.

Không, trước mặt cô là một người trưởng thành, người đã tạo dựng

cuộc đời xung quanh một vực thẳm đáng sợ, trên phần đất đã sụp
đổ, và rằng cho dù như vậy anh vẫn thành công ở nơi xa khỏi chốn
này, giữa những người mà Alice không quen biết. Cô đã sẵn sàng
phá hỏng mọi thứ, đào tung lên một nỗi hãi hùng đã chôn sâu chỉ vì
một nghi ngờ đơn giản, mỏng manh như kỷ niệm về một kỷ niệm.

Nhưng giờ khi Mattia nằm trước mặt, đôi mắt nhắm lại trong

những suy nghĩ mà Alice không tìm được lối vào, có vẻ như tất cả
đột nhiên rõ ràng hơn: cô đã tìm anh vì cô cần anh, bởi từ buổi
chiều tối cô bỏ anh lại nơi đầu cầu thang, cuộc sống của cô quay
vòng trong lòng chảo và từ đó cô không thoát ra được nữa. Mattia ở
cực điểm của mớ bòng bong đó mà cô đã mang theo, quấn quện
trong mình bao năm. Nếu như còn một cơ hội tháo gỡ nó ra, một
cách nào đó để giải thoát, thì chính là kéo cái đầu đang bị ôm gọn
trong các ngón tay kia lại.

Cô cảm thấy điều gì đó đang được tháo bỏ, giống như việc hoàn

tất một sự mong đợi dài lâu. Cô cảm nhận thấy điều đó qua các
chi, thậm chí kể cả từ cái chân tật chẳng bao giờ nhận biết được
điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.