đó mà kiến tạo sự tồn tại. Anh phải nói với Alice anh ở đây hoặc là
ra đi, lên chuyến máy bay đầu tiên và lại biến mất, quay trở về
nơi anh đã chôn mình suốt bao năm qua.
Giờ anh đã học được rồi. Sự lựa chọn được quyết định trong vài
giây và phải trả giá cho tất cả thời gian còn lại. Điều đó đã xảy ra
với Michela và sau đó với Alice và bây giờ nữa. Lần này anh đã nhận
biết chúng: đó là những giây phút này đây, và lần này anh sẽ không
để mình mắc sai lầm nữa.
Anh nắm các ngón tay lại dưới tia nước xối xả. Anh hứng một
chút trong tay rồi vã lên mặt. Vẫn còn gập mình trên bồn rửa, anh
vươn tay với khăn lau mà không nhìn. Anh lau mặt rồi lùi ra sau.
Qua tấm gương anh thấy một đốm xám màu hơn mặt bên kia.
Anh xoay nó lại. Đó là nét thêu hai chữ cái FR cách một vài xăng ti
mét ở một góc, tương xứng so với đường phân giác.
Mattia quay lại và nhìn thấy một chiếc khăn khác, giống hệt.
Cũng ở điểm đó có thêu chữ cái ADR.
Anh nhìn xung quanh chăm chú hơn. Trong chiếc cốc men sứ
chỉ có một bàn chải và cạnh đó là một giỏ đầy các thứ lặt vặt: kem,
dây chun đỏ, lược còn dính tóc, bấm móng tay. Trên giá dưới gương
có một chiếc máy cạo râu, những đoạn li ti vẫn còn dính dưới lưỡi
dao.
Đã từng có thời khi ngồi trên giường Alice cùng cô, anh có thể
lướt mắt quanh phòng cô phân biệt từng thứ trên giá và tự nhủ mình
đã mua tặng cô cái đó. Những món quà tặng đặt ở đó là nhân chứng
cho một quá trình, giống như cắm các lá cờ dọc theo mỗi chặng
đường đi. Chúng đánh dấu nhịp rơi của Giáng sinh và các sinh nhật.
Một vài món đến giờ anh vẫn còn nhớ: chiếc đĩa đầu tay của
nhóm Counting Crows, một cái nhiệt biểu theo mô hình của Galileo