NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 359

Tần Khanh chưa từng thấy canh tượng như vậy bao giờ, nhất thời tim

đập rất nhanh. Thế nhưng cuối cùng vẫn trấn định đi theo Tiêu Tự Trần trốn
vào trong một gian phòng khám.

Sau vài giây Nasser lách mình tiến vào, anh ta thu lại vẻ vui đùa ngày

thường, móc một khẩu súng bên hông đưa cho Tiêu Tự Trần: “Phần tử
khủng bố rất đông, quân đội chính phủ đã tới trợ giúp nhưng mà phải mất
một khoảng thời gian ngắn nữa mới tới nơi. Tự bảo vệ mình, tôi đi trước.”

Nasser nói xong liền đem súng đưa cho Tiêu Tự Trần, mở cửa quan sát

vài lần mới nhanh chóng lách mình đi ra ngoài, vài giây sau một tiếng súng
‘Pằng’ vang lên, Tần Khanh đứng bên cạnh Tiêu Tự Trần sững sờ, ấp úng
nói: “Nasser không sao chứ?”

Tiêu Tự Trần tay phải cầm khẩu súng ngắn, Tần Khanh vừa nói xong,

anh vô thức giơ tay trái lên ra hiệu Tần Khanh đừng lên tiếng. Lúc này mới
phát hiện từ nãy đến giờ anh vẫn chưa buông tay Tần Khanh ra.

Tay của cô rất mềm, không gian yên tĩnh lại càng nghe rõ tiếng tim đập

kịch liệt của cô. Không biết có phải là do sợ hãi hay không, lòng bàn tay cô
có một lớp mồ hôi mỏng, hơi nhớp. Vậy mà một người luôn thích sạch sẽ
như Tiêu Tự Trần lại không có cảm giác ghét bỏ.

Tay trong tay, đôi mắt thâm sâu như đại dương. Tần Khanh xấu hổ nhìn

Tiêu Tự Trần, cảm giác không tự nhiên kéo tay về. Người đàn ông này sau
khi về nước sẽ ‘ra mắt’ bạn thân của cô, ý nghĩ này khiến cô có chút không
thoải mái.

Tiêu Tự Trần không cho Tần Khanh cơ hội rút tay lại, anh xiết chặt tay,

không cho Tần Khanh rời đi.

Tiêu Tự Trần thâm trầm nhìn Tần Khanh một chút, thanh âm đè nén nói:

“Giãy dụa vô dụng, cô phải ở bên cạnh tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.