NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 371

Sau đó anh sải những bước dài lướt qua Tần Khanh đi đến trước mặt bác

sĩ, chống tay lên bàn, “Không có, loại trừ tình huống này.”

Bàn tay đang cầm bút của vị bác sĩ đột nhiên khựng lại: “À! Vậy là do dị

ứng khí hậu rồi!”

“Không có khả năng khác?”

“Không có!”

Tiêu Tự Trần lại trầm tư một lát, nói: “Không phải dị ứng khí hậu đều bị

tiêu chảy sao?”

“Cũng xuất hiện tình trạng này, nhưng tương đối ít.”

“Vậy anh kê thuốc đi!” Tiêu Tự Trần thản nhiên nói.

Anh ta trầm ngâm: “Thật ra không cần kê đơn, qua mấy ngày là khỏi.”

“Ông cũng nói là có khả năng!” Đôi mắt Tiêu Tự Trần sâu hun hút, bên

trong dường như ẩn chứa ngọn lửa có thể thiêu cháy người đối diện. Ánh
mắt của anh khiến vị bác sĩ sững người, cuối cùng cúi đầu viết mấy hàng
chữ, “Xuống lầu một lấy thuốc!”

Tiêu Tự Trần cầm toa thuốc đến trước mặt Tần Khanh, vươn tay kéo cô

ra ngoài. Ra đến cửa, Tần Khanh chậm rãi thở phào một hơi, Tiêu Tự Trần
nhìn qua ——

“Thật ra, nếu chỉ là dị ứng khí hậu thì không cần uống thuốc, qua mấy

ngày là khỏi.” Tần Khanh đi theo sau Tiêu Tự Trần, bước chân của anh rất
nhanh, cô chỉ còn cách rảo bước theo anh.

Nghe thấy lời cô nói nhưng Tiêu Tự Trần không dừng bước cũng chẳng

trả lời, trực tiếp dắt Tần Khanh xuống lầu, đặt toa lên quầy thuốc. Y tá nhìn
Tiêu Tự Trần vài lần, dường như là kinh ngạc vì vẻ ngoài anh tuấn của anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.