Tần Phong đứng bên cửa sổ. Đêm không trăng sao, đất trời tăm tối.
Chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua bức màn cửa sổ, hắt lên thềm đá bên
ngoài, mơ mơ hồ hồ, nửa sáng nửa tối. Tuy không chiếu sáng được trời đất
nhưng có thể làm ấm lại trái tim đã giá lạnh từ lâu.
Phiêu bạt đã lâu, y đã quen với việc đứng trong đêm đen nhìn ánh nến
sáng tỏ trong nhà người khác. Hôm nay là lần đầu tiên y đứng trong căn
phòng ấm áp ngắm nhìn bóng tối bên ngoài. Nhiều khi y rất muốn trốn
tránh ở trong này cả đời, mặc kệ giang hồ ai chìm ai nổi, ai sống ai chết,
còn mình và Mạc Tình bầu bạn cả đời ở nơi này.
Nhưng y làm được sao? Khi những ngón tay mềm mại kia mơn trớn
khắp cơ thể y, y có thể không nghĩ tới biết bao mạng người bị giết chết, có
thể quên được chuyện Đường Kiệt đã trở thành phế nhân như thế nào sao?
Trong đêm đen, màu trắng hết sức chói mắt.
Tần Phong đứng bên cửa sổ, nhìn Mạc Tình đang đến gần mình với tốc
độ nhanh đến kinh người.
Y bất giác mỉm cười, không thể phân biệt trắng đen rõ ràng nữa.
Tần Phong mở cửa sổ, đang định lên tiếng thì thấy Khúc Du và một nữ
tử khác đang vác một thi thể được che vải trắng đi tới. Mạc Tình đứng lại,
nhẹ nhàng vén tấm vải trắng lên rồi vội vàng đặt xuống, đứng nhìn y từ
khoảng cách xa xa.
Tần Phong bám vào chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống, từ từ
nhắm mắt. Y rất hy vọng mình chưa hề nhìn thấy gương mặt chi chít sẹo
cùng tư thế chết trong đau đớn giãy giụa của Tiêu Dao tiên tử…
“Chàng nhìn thấy rồi à?” Giọng nói của Mạc Tình vang lên phía trên
đầu y, còn lạnh lẽo hơn cả đêm đen.