NỬA KIẾP HỒNG TRẦN, MỘT KHÚC DU CA - Trang 152

Trong hai ngày tiếp theo, lục phủ ngũ tạng của Tần Phong ngấm dần

chất độc. Y cố giữ lấy hơi thở cuối cùng, mang theo khát vọng được nhìn
thấy Mạc Tình chạy vội tới Tử Trúc Lâm.

Đứng trên sườn núi, Tần Phong ngắm ráng chiều phía chân trời, nhìn

mặt trời dần dần lặn ở hướng tây, y dừng chân…

Mặt trời lặn thì ngày mai sẽ mọc, chiếu sáng mặt đất này. Còn y, y

không thể cùng Mạc Tình ngắm mặt trời mọc lần nữa…

Y bỗng thấy hối hận. Y đã đến rồi, cuối cùng thì cũng có thể nói được

câu “Ta yêu nàng” không dám nói bấy lâu nay, hoàn thành tâm nguyện cuối
cùng của mình, nhưng sẽ để lại nỗi đau thế nào cho Mạc Tình đây?

Y làm thế phải chăng là quá ích kỷ…

Chưa kịp nghĩ cho kĩ thì sau lưng y đã vang lên tiếng reo đầy mừng rỡ.

“Ta biết chàng sẽ trở về mà!”

Tần Phong quay đầu lại. Mạc Tình đang đứng phía sau y, nụ cười ẩn sau

chiếc khăn che mặt còn rạng rỡ hơn cả ánh dương. Tần Phong còn chưa lên
tiếng thì nàng đã lao vào lòng y. “Chàng đừng nói gì cả. Ta biết rồi, chàng
vẫn yêu ta!”

Khoảnh khắc ấy, Tần Phong cảm thấy những gì mình đã làm đều rất

đáng giá. Bởi vì trong cuộc đời ngắn ngủi của y từng có một nữ tử mang
đến cho y sự ấm áp, như thế là quá đủ rồi. Y dùng hết sức siết chặt nàng vào
lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm ngát của nàng.

“Tình Nhi!” Cuối cùng thì chất kịch độc bị y cố đè nén bấy lâu đã phá

vỡ chân khí của y, trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân khiến y không cách
nào nói ra những lời định nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.