NỬA KIẾP HỒNG TRẦN, MỘT KHÚC DU CA - Trang 236

“Được thôi, vậy cô hãy nghe cho kĩ đây. Sáu năm rồi, cô có biết sáu năm

qua Tần Phong đã sống như thế nào không? Lạc Vũ Minh dừng lại một
chút, ngồi xuống bên chiếc bàn, bưng chén trà rót hơn một nửa kia lên để
nhuận giọng rồi ung dung nói tiếp: “Trước đây, Tần Phong ghét nhất là mùi
vị cay nồng của rượu, chỉ vài ba chén là hắn đã say, đầu đau như búa bổ, có
chết cũng không chịu uống quá năm chén. Nhưng cô nhìn xem, bây giờ hắn
coi rượu như mạng sống, giống hệt kẻ nghiện rượu, bởi vì hắn muốn quên
cô đi..”

Mạc Tình nhớ lại bộ dạng của Tần Phong mỗi khi bưng chén rượu lên,

nhớ tới cảnh y uống hết chén này đến chén khác, trông rất thong dong
nhưng thực tế thì đầu đau như búa bổ…

“Cô cảm thấy Tần Phong lạnh lùng, tàn nhẫn ư? Trước kia ta cũng cảm

thấy như thế, mãi đến một hôm ta nhìn thấy hắn ngồi mài một cây trâm
ngọc trong sân vườn của một khách điếm, vừa mài vừa cười ngây ngô…”
Lạc Vũ Minh đưa tay rút cây trâm ngọc trên đầu Mạc Tình, bẻ gãy nói, lấy
từ trong đó ra một tờ giấy bị cuộn lại. “Ta mới biết thì ra hắn cũng có lúc
động lòng.”

Mạc Tình cả kinh, giật lấy tờ giấy. Khi nhìn thấy hình vẽ trên giấy thì

đầu óc nàng trở nên trống rỗng.

Trong bức tranh là một bóng người lẻ loi đúng dưới gốc cây hoa vàng để

chờ đợi người trong lòng mình. Tuy chỉ là vài nét bút phác họa đơn giản
nhưng cũng có thể nhận ra Tần Phong đã dốc hết tâm trí vào đó. Ánh mắt
của nàng dịu dàng như nước, nụ cười mỉm làm rung động lòng người.

Bên cạnh đó có hai hàng chữ nhỏ: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy.

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân1.”

1.Có nghĩ là: Tùng qua biển lớn, không gỉ nước. Chưa đến Vu Sơn,

chẳng biết mây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.