NỬA KIẾP HỒNG TRẦN, MỘT KHÚC DU CA - Trang 70

Y nhìn kĩ dung mạo của nàng thì thấy làn da nàng trắng trẻo, nõn nà như sứ,
đôi mắt sáng long lanh làm xao động lòng người, đôi môi khẽ mím lại ẩn
chứa vẻ đau thương. Y bỗng cảm thấy tim mình nhói lên, rất đau, đau lắm.

Rồi từ khóe mắt nàng, một giọt lệ dần chảy xuôi. Những chiếc lá vàng

trên cây, cũng lìa cành buông rơi theo giọt lệ của nàng, trời đất như cũng trở
nên ảm đạm vì nỗi buồn của nàng…

Hắn dừng tay, không gảy đàn nữa mà hỏi: “Sao cô nương lại khóc?”

Nàng lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết nữa, khi nghe tiếng đàn của

huynh, ta cảm thấy rất buồn…”

Thì ra là vì y. Y không khỏi cảm thấy áy náy. “Vậy để ta đàn cho cô

nương nghe một khúc nhạc vui vẻ hơn.”

“Không cần, ta thích khúc nhạc này, huynh có thể đàn tiếp không?”

Y lại đàn tiếp. Khi khúc nhạc kết thúc, y ngước lên nhìn tiểu cô nương

trước mặt thì thấy tà váy của nàng đang tung bay nhưng nàng thì lại không
hề nhúc nhích, ánh mắt mang chút lạnh lùng.

Nàng hỏi y: “Tên của khúc nhạc này là gì vậy?”

Y lắc đầu. “Ta không biết.”

“Là ai dạy cho huynh?”

“Mẫu thân của ta. Đây là khúc nhạc mà người thích nhất khi còn sống.”

“Bà ấy không nói cho huynh biết nó có tên là gì sao?”

“Bà cũng không biết. Bà nói người dạy bà khúc nhạc này bảo nó không

có tên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.