NÚI THẦN - Trang 919

tạo bầu không khí bí ẩn hay thậm chí lừa bịp. Dù có thiện chí đến mức nào
chăng nữa cũng không thể tăng thêm cường độ ánh sáng được. Rất tiếc bản
chất của năng lực chưa xác định, đối tượng nghiên cứu của họ, là như thế;
nó không phát triển trong ánh sáng trắng, không thể hiện được hiệu lực của
mình trong điều kiện ấy. Đó là một thực tế mà trước mắt người ta buộc phải
chấp nhận. Hans Castorp thấy chẳng có gì đáng phàn nàn. Bóng tối lúc này
rất hợp ý chàng; nó làm cho tình huống đỡ quái gở đi một chút. Và để biện
bạch chàng nhớ lại quang cảnh phòng chiếu điện ngày nào, nơi muốn ‘thấy’
người ta phải rửa cặp mắt quen nhìn ánh sáng ngày bằng bóng tối

[502]

.

Cô đồng, bác sĩ Krokowski tiếp tục, lời giảng giải lần này rõ ràng dành

riêng cho Hans Castorp, không cần bị ông ta thôi miên nữa. Như người giám
sát sẽ thấy, cô ta có thể tự xuất thần, và khi ấy linh hồn hộ mệnh của cô, anh
bạn Holger quen thuộc, sẽ thông qua cô mà trao đổi với họ, và người ta phải
đề đạt nguyện vọng của mình với cậu Holger chứ không phải với cô ta. Hơn
nữa nên biết rằng quan niệm phải tập trung ý chí và dùng sức mạnh tinh thần
để chế ngự hiện tượng diễn ra ở đây là một sai lầm lớn có thể dẫn đến thất
bại. Ngược lại người ta chỉ cần tập trung tư tưởng ở mức độ vừa phải trong
lúc vẫn chuyện trò bình thường. Và nhiệm vụ của Hans Castorp là làm sao
không để mất sự kiểm soát tứ chi cô đồng, thế là đủ.

“Hãy nối lại thành một chuỗi!” Bác sĩ Krokowski kết thúc lời nói đầu, và

người ta vừa cười vừa làm theo, mặc dù trong bóng tối không dễ gì tìm thấy
bàn tay của người ngồi bên. Tiến sĩ Ting-Fu, người ngồi cạnh Hermine
Kleefeld, đặt bàn tay phải lên vai cô ta và đưa tay trái cho ông Wehsal,
người kế tiếp. Ngồi cạnh ông bác sĩ là ông và bà Magnus, tiếp theo là A. K.
Ferge, và nếu Hans Castorp không lầm thì bàn tay phải ông này đang nắm
tay cô Levi màu ngà voi - và cứ thế. “Âm nhạc!” Bác sĩ Krokowski ra lệnh;
và ông người Tiệp ngồi sau lưng ông ta cho máy chạy và đặt kim lên đĩa.
“Trò chuyện!” Krokowski lại ra lệnh, trong lúc những nhịp đầu tiên một bản
ouverture

[503]

của Millöcker

[504]

vang lên, và người ta ngoan ngoãn rục rịch mở

đầu câu chuyện, một câu chuyện nói mà cũng như không: chỗ này nói về
lượng tuyết của mùa đông năm nay, chỗ kia về thứ tự thực đơn bữa ăn tối,
chỗ nọ về một ca mới nhập viện và một kẻ vừa xuống núi chẳng biết có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.