Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 122

- Bao giờ cu Hạnh rời đảo, anh sẽ tặng cho một bức tranh vẽ phong cảnh
đảo Song Tây làm kỷ niệm.
Anh Banh hỏi:
- Thế tranh có vẽ cả cu Hạnh chớ?
- Dĩ nhiên!
- Vậy tôi có một lời khuyên cu Hạnh: nhận tranh mang về, đừng khoe ai
nhé.
Anh Hươn ngạc nhiên:
- Ý cậu nói gì?
Anh Banh phá lên cười:
- Vì rằng, nếu vẽ cu Hạnh, các bạn nó tưởng là con Tưởu Ngộ mất. Tớ
biết thừa « tài ba » của ông vẽ sĩ Hươn rồi!
Anh Hươn chẳng tự ái, chỉ thủng thẳng:
- Được rồi, cu Hạnh sẽ xem tranh. Cu Hạnh xinh trai thế kia, vẽ không
khó như cậu. Chớ vẽ cậu, thì tớ có tô điểm hết cả hộp màu cũng chịu. Đen
đen này, nâu nâu này, cái trán lại dô như đầu đảo Ngư Ông, có họa vẽ bằng
than nếp mới thể hiện nổi!
Bây giờ nghe kể chuyện « vẽ sĩ » Hươn, Hạnh cũng phải bật cười, nói bằng
cái giọng của anh Banh:
- Vậy anh Hươn « sút thủng lưới » anh có nhiều không?
Anh Banh cười xòa:
- Tính tớ tuếch toác, nên cha Hươn hay vớ được chỗ yếu của tớ. Thôi, lần
sau rút kinh nghiệm, tớ phải suy ngẫm để sút cho hắn một quả chéo góc
tung lưới cho khoái! Đùa đấy thôi, bọn tớ chẳng bao giờ giận nhau. Bây
giờ, anh em mình vào trong núi kiếm gỗ. Tớ chặt, cậu phạt cành nhỏ, xếp
lại nhé!
Hai anh em luồn qua một trảng cỏ hẹp, đi sâu vào một cánh rừng thưa thớt.
Ở đây, cảnh tượng càng tịch mịch. Rừng sạch và đẹp như tranh. Thảm cỏ
mượt mà lên xanh tốt sau mùa xuân. Lá khô năm ngoái phủ những gốc cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.