Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 124

- Anh xem, đây có lẽ là một nửa hòn đá bị vỡ. Trên mặt vỡ của nó, còn in
vết lá cây dương xỉ đấy. Đủ cả cành, cả lá nguyên vẹn, Phiến đá này có lẽ
sống hàng mấy trăm triệu năm trước rồi hóa thạch nằm trong đá kết thành.
Anh em mình mang về đảo Tây Song, rồi gửi cho bên khảo cổ nhé!
Anh Banh gật gù:
- Vậy là hòn đảo anh em mình đang đứng, có vẻ đã vài trăm triệu tuổi rồi.
Ngư Ông già quá nhỉ?
Hạnh miết tay lên mặt đá còn in hằn hình nhành dương xỉ, phân vân:
- Em cũng không biết nữa. Nhưng mà chắc chắn hòn đá này đã sống rất
lâu. Một trăm triệu năm, hay nghìn triệu năm, các anh khảo cổ mới tính
được.
Rồi Hạnh hứng lên:
- Em với anh trèo vào sâu nữa đi. Khéo lại vớ được một mảnh thiên thạch
nào đó cũng nên!
Anh Banh cười:
- Chú mày bốc! Hòn đảo so với biển, nhỏ li ti như hạt vừng trên chiếc
bánh đa. Thiên Thạch nào rơi cũng nhảy òm xuống biển chớ đâu mà nhè
đầu Ngư Ông mà nện được. Chà, cái trí tưởng tượng của chú mày cũng khơ
khớ đấy. Dưng, sao chú không nghĩ là có người hành tinh khác nhảy dù
xuống đây cho anh em ta… yết kiến?
Hạnh cũng cười. Anh Banh cúi xuống nhấc viên đá cổ có hình lá cây lên
vai:
- Muộn rồi. Ta về thôi…
Anh chưa nói hết câu thì từ phía mỏm núi, chỗ hình cái đầu Ngư Ông nhô
ra bển, vọng lại những tiếng rít gió khủng khiếp, Hạnh nhìn lên bỗng kêu
thét một tiếng. Anh Banh vội vã đặt hòn đá xuống, vớ lấy con dao đẵn củi,
chạy xô ra sườn núi, ngó lên. Anh bỗng rùng mình, hai chân đứng như mọc
rễ.
Trên mỏm núi đá, cách chỗ hai anh em đến hơn ba chục mét, phía dưới là
một vực sâu trũng xuống đầy cây cối rậm rịt không thể trèo qua, một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.