Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 78

- Anh Thành chắc cũng mừng lắm. Ông ơi, ông cùng Cốc Ri sang

nhà bác Lồng Cẩm đi. Mọi người đang ở cả đấy.

Cốc Ri vẫn ngoe nguẫy hai đuôi sam tóc. Nó nắm chặt lấy tay Hạnh:
- Em tưỏng anh đi xa rồi cơ. Em cứ lo chẳng mang được con cốc cho

anh.

Giang Khầu thấy Hạnh đang mừng vì gặp ông cháu lão đánh cá, vội

chạy đi trước. Khi ông cháu Cốc Ri và Hạnh đến nhà bác Lồng Cẩm thì cả
anh Thành, anh Cao, bác Lồng Cẩm và người khách cùng ra đón.

Ông cụ chủ thuyền đang líu ríu nhìn theo đứa cháu nói trò chuyện với

Hạnh, khi ngửng lên, bỗng đứng sững lại. Ông phều phào về phía người
khách đứng bên bác Lòng Cẩm :

- Chú đó hả? Có đúng chú không hả ?
Người khách của bác Lồng Cẩm - đồng chí chủ tịch huyện vừa ở đất

liền ra - cũng quýnh lên, nhào ra ôm lấy ông lão đánh cá:

Trời ơi, em tìm bác biết bao ngày rồi!
Ông lão đánh cá ứa ra hai dòng nước mắt:
- Tôi tưởng chú bị nạn từ cái trận bão biển ấy. Chú Mẩy ơi !
Ông lần lần từ cánh tay đến lưng đồng chí chủ tịch huyện. Và giữa lúc

bất ngờ nhất, ông lão òa lên khóc như trẻ thơ. Bác chủ tịch Mẩy miệng vẫn
cười, nhưng mắt cũng đầm đìa nước mắt. Bác dụi đầu vào lồng ngực vạm
vỡ của ông lão, giọng nức lên từng hồi:

- Bác ơi, anh ơi, bấy lâu nay bác đi đâu? Mặt biển thì rộng lớn, trời

đất thì mênh mông quá ! Có ngờ đâu lại có buổi hôm nay, em lại gặp bác.
Em quên sao được những ngày bác cưu mang, nuôi dạy xưa kia!

Nói đoạn, chủ tịch Mẩy gạt nước mắt, qua lại phía bác Lồng Cẩm và

mọi người đang ngạc nhiên vì cuộc gặp bất ngờ:

- Chú Lồng Cẩm ơi, đây là anh nuôi của tôi mà nhiều lần tôi đã kể.

Anh em tôi lưu lạc nhau đã rnấy chục năm...

Bác lại nức lên khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.