Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 89

Mải ngắm nhìn, Hạnh không biết bác Lồng Cẩm đang từ một ngách

cây rừng đi ra. Bác ngạc nhiên:

- Hạnh đấy phải không? Cậu bé ngồi trúng mắt cá ông voi rồi!
Hạnh sửng sốt quay lại:
- Chú nói sao?
- Cậu ngồi giữa mắt cá voi đó. Đây là núi cá voi của đảo. Khi lên,

cậu không nhìn thấy hình dáng nó à? Này nhé, kia là đuôi cá voi. Khoảng
giữa là thân. Còn cả phần này là đầu cá voi. Cái cây kim giao cao vút kia
kìa, cậu có thấy giống tia nước cá voi phun lên không nào?

Hạnh cười:
- Cháu phải xuống núi mới thấy hết. Đứng đây, chả phân biệt được

hình thù con cá gì đâu!

Bác Lồng Cẩm ngồi xuống cạnh Hạnh, móc túi ra vê một điếu thuốc

rê:

- Núi cá voi này có từ lâu. Lồng Chéo nó không kể cho cậu nghe

chuyện về cá voi hở?

- Dạ, chưa kể.
- Hay lắm nhé. Nhưng để tôi báo cho con chin mồi đã...
Bác Lồng Cẩm đưa lên miệng cái tù và ốc. Những tiếng " u... u... u"

cất lên, vọng về phía núi xa. Chờ cho ngớt tiếng tù và, Hạnh hỏi:

- Bữa nay chú lại đi săn chim nữa à?
- Săn mấy con sâm cầm, cái món sâm cầm mùa này hiếm lắm. Nó

cũng là loại chim ngày xưa bắt dâng cho vua chúa. Bữa trước, tôi đi cả buổi
mới kiếm được con sâm cầm đeo vòng đó. Nếu mùa rét thì chẳng phải nói.

- Vậy sao chú không xuống bãi chim?
- Bãi chim không có. Phải vào núi. Đi từ sáng đến giờ, tôi chưa gặp

con nào. Nếu có, con diều hâu mồi này chẳng để xổng được đâu. Ơ mà... Ơ
mà... Đó, đó, sâm cầm đó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.